Chương 3 (2): 
Sau khi rời phủ tướng quân, Tống Vân Thường đến sống ở một ngôi biệt viện nhỏ vùng ngoại ô, nơi từng là sản nghiệp của  nàng để   khi qua đời.
Biệt viện tên “Thanh Tuyền cư”, tuy  xa hoa nhưng tĩnh lặng, cổ kính. Trong gió xuân lất phất, nơi đây như tách biệt khỏi sự ồn ào của kinh thành.
Tống Vân Thường   gương, cởi bỏ bộ váy áo cũ kỹ mang danh “tướng phủ đại tiểu thư”, ánh mắt cô  còn mờ đục như ngày hôm qua nữa.
Trong mắt cô lúc  — là lửa.
Là quyết tâm.
Là sự ngạo nghễ  từng .
“Từ hôm nay trở ,” cô  khẽ, “ là Tống Vân Thường,   vì họ Tống,  vì tướng phủ, mà là vì chính .”
Với tài trí và kinh nghiệm học tập từ nhỏ, Tống Vân Thường nhanh chóng nắm giữ sổ sách của sản nghiệp  để  — một hiệu buôn vải gấm ở phía nam thành.
 chỉ trong một tháng, từ một cửa hàng suýt đóng cửa, nàng khiến nó trở thành điểm nóng nhất khu buôn bán, hàng gấm Tống gia  giới quý tộc tranh  đặt  cả mùa.
Tin tức lan nhanh khiến  ít  trong tướng phủ ngỡ ngàng:
“Tống Vân Thường …     đưa   ? Sao giờ   thể mở cửa hàng, còn  ăn phát đạt đến ?”
“Nghe  nàng  còn  quan hệ với đại thiếu gia Lục gia – Lục Chiêu Diễn!”
“Lục Chiêu Diễn? Là chiến thần biên ải  ? Chẳng   đó chỉ gần nữ sắc họ Tạ?”
Họ  ,  như Lục Chiêu Diễn… chỉ tôn trọng những kẻ  tự  lên.
Hắn  đầu gặp nàng trong một buổi đấu giá thương hội, khi nàng dám một  nâng giá đối đầu với thương nhân của Lý gia.
Lục Chiêu Diễn  phía  đài cao, ánh mắt sắc bén xuyên qua đám đông, rơi đúng lên bóng dáng áo tím nhạt .
Một  ảnh đơn độc nhưng  hề yếu đuối.
Sau buổi đấu giá ,  chủ động đến chào hỏi:
“Cô nương họ gì?”
“Tống.”
“Tống gì?”
Cô ngẩng đầu, đôi mắt đen nhánh như mực:
“Tống Vân Thường.”
Hắn khẽ cong môi, giọng trầm thấp:
“Tốt,  nhớ .”
Từ hôm đó, tên nàng bắt đầu xuất hiện trong những buổi tụ hội quý tộc,  miệng các thương nhân lẫn quan .
Không còn là “đại tiểu thư tướng phủ”.
Không còn là “   thế”.
Mà là Tống cô nương — một nữ thương nhân trẻ tuổi tài hoa, quyết đoán,  e dè bất cứ quyền thế nào.
Cũng từ đó, những  từng  lưng với nàng bắt đầu cảm thấy bất an. Kể cả Vân Thư –  em gái ruột  đưa trở  phủ với tất cả vinh quang…
 Tống Vân Thường  để tâm.
Nàng  cần họ  hối hận.
Chỉ cần sống  hơn bất kỳ ai trong  họ – là đủ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ngay-muoi-muoi-that-lac-tro-ve-dai-tieu-thu-tro-nen-that-sung/chuong-2-2.html.]
Chương 4 (2)
Một buổi chiều tháng sáu, trời đổ mưa to.
~ Hướng Dương ~
Tướng quân Tống Trấn Bắc  lặng trong thư phòng, tay run run cầm tờ sổ sách buôn bán  trình lên từ phủ thái tử.
Dòng chữ rồng bay phượng múa, ký tên phía  là một cái tên  lâu   nhắc tới trong phủ tướng quân:
Tống Vân Thường.
“Là… Vân Thường?” Ông lẩm bẩm, ánh mắt phức tạp, giọng khàn như đất nứt.
Người trình sổ sách cúi đầu đáp:
“Vâng, Tống cô nương hiện đang điều hành chuỗi cửa hàng gấm lụa  đích  thái tử  mặt bảo hộ. Nghe … còn hợp tác với chiến thần Lục Chiêu Diễn.”
Tay ông siết chặt tờ giấy, nếp nhăn nơi khóe mắt khẽ giật. Cảm giác gì đó nhói lên — như đau, như hổ thẹn.
Ký ức về đứa con gái luôn   thư phòng chờ ông gật đầu khen ngợi  ùa về.
Năm đó, chỉ vì một tin báo giả:
“Vân Thư mới là con gái ruột.”
Ông  điều tra,  hoài nghi.
Chỉ lạnh lùng  một câu:
“Từ nay con  cần gọi  là cha.”
Mắt Tống Vân Thường khi  đỏ hoe, vẫn cố chấp hỏi:
“Vậy… còn mẫu ? Mẹ thật sự  sinh  con ?”
Ông  trả lời.
Cũng chính câu im lặng , g.i.ế.c c.h.ế.t  bộ tuổi thơ và tình  trong tim một đứa trẻ.
Hôm đó, khi Vân Thường rời phủ,  ai  tiễn.
Còn ông – Tống Kình Thương – chỉ  trong thư phòng,  với quản gia:
“Dọn dẹp phòng phía tây , từ giờ là của nhị tiểu thư.”
Ông nghĩ,   chọn đúng.
Mà bây giờ, ông  dám   kết quả.
Tin tức Vân Thường thành lập thương hội riêng, mở rộng sang lĩnh vực ngân phiếu và y dược lan khắp kinh thành.
Thậm chí, nàng còn  mời dự yến tiệc do hoàng hậu tổ chức. Ngay cả các tiểu thư quý tộc  từng  nhạo nàng “phế vật   thế” cũng  cúi đầu chào hỏi.
Một ngày nọ, triều đình tổ chức đại lễ tán thưởng công thần thương nghiệp, Tống Kình Thương  đầu  thấy nàng từ xa —  khán đài danh dự, áo váy tím lụa thêu, khí chất điềm tĩnh ung dung.
Không còn là đứa trẻ rụt rè  thư phòng nữa.
Cô  cạnh Lục Chiêu Diễn, giữa bao ánh mắt trọng vọng.
Mắt ông nhòa  trong khoảnh khắc .
Hối hận – thật sự – đ.â.m  xương tủy.
Ông thầm nghĩ:
Nếu năm đó   lạnh lùng như …
Liệu hôm nay,   bên cạnh con bé   là  – chứ   chỉ là một  dưng?