Sắc mặt Cố Bắc Thần trắng bệch.
“Ngươi… ngươi rốt cuộc thế nào?”
Ta thu nụ , ánh mắt lạnh lẽo thấu xương.
“Triệu quản sự, động thủ.”
“Chỉ cần là thứ Thẩm gia bỏ tiền mua, một sợi chỉ cũng đừng để cho .”
Ta chỉ bộ trạng nguyên bào màu đỏ thẫm Cố Bắc Thần.
“Cố đại nhân, bộ y phục cũng là mua.”
“Cởi .”
3
Cố Bắc Thần tưởng đang đùa.
Hắn lùi hai bước, ngoài mạnh trong yếu:
“Thẩm Thính Lan, bao nhiêu con mắt thế , ngươi dám sỉ nhục mệnh quan triều đình ?”
“Nợ thì trả, đó là đạo lý hiển nhiên. Cho dù cáo đến ngự tiền, cũng vẫn là lý lẽ .”
Ta phất tay.
Hơn hai mươi gia đinh Thẩm gia chờ sẵn ngoài vườn lập tức xông .
Bọn họ dùng vũ lực, chỉ nhanh tay lẹ mắt bắt đầu dọn đồ.
Chiếc ghế thái sư Cố Bắc Thần , hai gia đinh nhấc lên mang .
Cố Bắc Thần còn kịp phản ứng, suýt thì ngã phịch xuống đất.
“Các ngươi gì ! Đây là yến tiệc ngự ban!”
Gia đinh căn bản thèm để ý đến , động tác nhanh gọn dứt khoát.
Trên bàn, chén đĩa bát đũa, chỉ cần dấu hiệu của Thẩm gia, tất cả đều quét sạch bỏ rương.
Ngay cả mấy bức thư họa treo trong đình, cũng gỡ xuống.
Đó là những tác phẩm danh gia chân tích, Cố Bắc Thần giả bộ phong nhã, bắt bỏ giá cao sưu tầm về, chuyên dùng để tô điểm thể diện.
Cố Bắc Thần tức đến run , lao lên định ngăn cản:
“Đặt xuống! Đó là tranh của ! Đó là chân tích của Nhan Chân Khanh!”
Triệu quản sự chặn mặt , tay lắc lắc tờ hóa đơn:
“Cố đại nhân, bức tranh là tháng ba năm Tuyên Hòa thứ bảy, tiểu thư bỏ ba ngàn lượng mua từ Vinh Bảo Trai, biên lai ở đây. Đã tiền trả nợ, thì đương nhiên thu về để trừ nợ.”
“Ngươi… ngươi…”
Cố Bắc Thần tức đến mức nên lời, sang các đồng liêu xung quanh:
“Chư vị! Chư vị đồng khoa! Nữ nhân xuất thương hộ ngang ngược như , nhục giới sĩ phu, các cứ mặc kệ ?”
Các tiến sĩ xung quanh , nhưng ai bước .
Một là, giấy nợ năm vạn lượng trắng đen rõ ràng, chẳng ai rước phiền phức .
Hai là, Cố Bắc Thần vì lấy lòng quận chúa mà hai chữ “giúp đỡ” nhẹ bẫng như , giờ lôi sổ sách đập thẳng mặt, quả thực quá mất mặt.
Thậm chí còn thì thầm:
“Hóa bộ dạng phong quang của Cố trạng nguyên đều là dùng tiền của nữ nhân đắp lên …”
“Vừa còn xứng , ăn kiểu đúng là khó coi thật.”
Những lời đó chui tai Cố Bắc Thần, còn khó chịu hơn cả g.i.ế.c .
Thấy cũng gần đủ , đưa mắt về phía .
“Cố đại nhân, còn bộ đồ ngươi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ngay-huy-hon-ta-don-sach-phu-trang-nguyen/3.html.]
Cố Bắc Thần kéo c.h.ặ.t cổ áo, sắc mặt xanh mét:
“Thẩm Thính Lan, ngươi trần truồng chạy ngoài đường ? Ta là trạng nguyên! Ngươi là tát mặt triều đình!”
“Triều đình phát cho ngươi quan phục, nhưng trung y, quần lót ngươi mặc bên trong, đôi ủng chân, đai ngọc bên hông, món nào tiền Thẩm gia?”
Giọng thản nhiên:
“Triệu quản sự, giúp Cố đại nhân giữ chút thể diện.”
“Rõ!”
Hai gia đinh to lớn thô kệch bước lên phía .
Cố Bắc Thần thét lên:
“Đừng gần! Ta xem ai dám!”
Vĩnh Ninh quận chúa rốt cuộc cũng nổi nữa, nàng cau mày đầy chán ghét:
“Đủ ! Thẩm Thính Lan, chẳng ngươi chỉ tiền thôi ? Bổn quận chúa trả !”
Nàng tháo từ bên hông xuống một miếng ngọc bội, ném xuống đất:
Truyện đăng page Ô Mai Đào Muối
“Khối noãn ngọc đáng giá liên thành, đủ để bù tiền y phục của chứ? Cầm lấy cút !”
Ta liếc miếng ngọc bội đất.
Quả thật nước ngọc tệ, là đồ trong cung.
nhặt.
“Quận chúa, miếng ngọc lẽ đáng tiền, nhưng nhận.”
Ta Vĩnh Ninh quận chúa, ánh mắt trong trẻo.
“Thẩm gia ăn, chú trọng tiền hàng phân minh. Món nợ của Cố đại nhân là do chính mắc .”
“Quận chúa nếu trả , chi bằng bây giờ lập tức ký khế bán , mua về nam sủng? Nếu là như , khoản nợ sẽ tính phủ Quận chúa.”
“Ngươi!”
Vĩnh Ninh quận chúa giận dữ: “Làm càn!”
“Nếu quận chúa chịu ký khế bán , tiền thể nhận.”
Ta đầu gia đinh: “Ra tay.”
Cố Bắc Thần giữ c.h.ặ.t .
Đó là khoảnh khắc nhục nhã nhất đời .
Tuy thật sự lột sạch, nhưng chiếc áo choàng vân cẩm đắt giá tuột xuống, thắt lưng sừng tê bên hông rút mất, đến cả đôi ủng thêu chỉ vàng chân cũng cởi .
Hắn chỉ còn một trung y màu trắng, chân trần nền đá xanh.
Tóc tai rối bời, chật vật chịu nổi.
Vị tân khoa trạng nguyên còn hăng hái phong quang, lúc trông như một kẻ ăn mày sa sút.
Ta bảo Triệu quản sự đem áo choàng ném rương:
“Chất liệu tệ, mang về ổ cho A Hoàng giữ cổng.”
A Hoàng là con ch.ó vàng lớn nuôi.
Cố Bắc Thần xong, suýt nữa thì phun một ngụm m.á.u.
“Thẩm Thính Lan… sẽ g.i.ế.c ngươi…”
Ta chẳng buồn để ý tới , xoay chắp tay vái quanh bốn phía.
“Chư vị đại nhân, hôm nay để xem trò . Thẩm gia tuy là thương hộ, nhưng cũng hiểu hai chữ chữ tín.”
“Cố Bắc Thần thiếu nợ trả, bỏ thê phản nghĩa, phẩm hạnh của loại , chư vị cùng việc, nhất định mở to mắt.”