NGÀY HUỶ HÔN, TA DỌN SẠCH PHỦ TRẠNG NGUYÊN - 11

Cập nhật lúc: 2025-12-30 07:12:23
Lượt xem: 150

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9AHwsBoteW

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngay cả hoàng đế gặp , cũng khách khí gọi một tiếng “Thẩm đương gia”.

 

Ngày , khi tuần tra các cửa hàng ở phương Nam xong, trở về kinh thành phục mệnh.

 

Đoàn xe kéo dài hùng hậu, nối liền mấy dặm.

 

Dân chúng kinh thành kín hai bên đường, ai nấy đều tận mắt phong thái của Thẩm gia chủ.

 

Khi xe ngựa đến cổng thành, đột nhiên dừng .

 

“Sao ?”

 

Triệu quản sự ngoài cửa xe bẩm báo:

 

“Tiểu thư, phía một tên ăn mày chặn đường xin ăn, thị vệ đuổi .”

 

Ăn mày?

 

Ta để tâm, đang định bảo tiếp tục lên đường thì bỗng tên ăn mày gào lên một tiếng:

 

“Thính Lan! Là đây! Ta là Bắc Thần!”

 

Giọng khàn đặc, thô ráp như giấy ráp mài qua, nhưng vẫn một tia quen thuộc.

 

Trong lòng khẽ động.

 

“Dừng xe.”

 

Ta vén rèm xe lên.

 

Bên vũng bùn ven đường, một kẻ y phục rách rưới đang bò rạp đất.

 

Hắn gãy một chân, mặt xăm chữ “Tù” – kim ấn của tội đồ, tóc tai rối bù như cỏ dại quấn một chỗ.

 

Toàn bốc mùi hôi thối, đang thị vệ đè xuống đất.

 

Đó là Cố Bắc Thần.

 

Nghe ở mỏ đá đập gãy chân, nhờ đại xá thiên hạ mới thả về.

 

Hắn khó nhọc ngẩng đầu, xuyên qua mái tóc rối .

 

Lúc , gấm vóc lộng lẫy, ở cao xuống.

 

Còn , thấp hèn như bùn đất.

 

“Thính Lan…”

 

Trong đôi mắt đục ngầu của trào nước mắt, bò lên phía hai bước như một con ch.ó.

 

“Ta trở về thật sự sai …”

 

“Ba năm ở mỏ đá, mỗi ngày đều nghĩ đến nàng. Ta nhớ cháo hạt sen nàng nấu cho , nhớ những ngày nàng ở bên sách…”

 

“Bây giờ nàng giàu như , chỉ cần rò rỉ một chút từ kẽ tay thôi cũng đủ cho sống tiếp.”

 

“Cầu xin nàng, nể tình nghĩa xưa, cho một miếng cơm ăn ! Dù là để trông cổng cho nàng, cho nuôi con ch.ó tên A Hoàng cũng !”

 

Xung quanh, dân chúng chỉ trỏ bàn tán.

 

nhận .

 

“Đây chẳng là trạng nguyên Cố Bắc Thần năm xưa ?”

 

“Chậc, lăn lộn thành bộ dạng ?”

 

“Đáng đời! Năm đó vì leo cao bám quyền quý mà bỏ rơi thê t.ử tào khang, giờ gặp báo ứng chứ gì!”

 

Cố Bắc Thần những lời , cúi đầu càng thấp hơn.

 

vẫn chằm chằm , đó là hy vọng duy nhất để sống tiếp.

 

Ta .

 

Kỳ lạ , trong lòng hận, cũng chẳng khoái cảm báo thù.

 

Chỉ một cảm giác lạnh nhạt, như thấy một con chuột c.h.ế.t ven đường.

 

“Triệu quản sự.”

 

Ta lên tiếng.

 

Mắt Cố Bắc Thần sáng lên, tưởng rằng sắp bố thí cho .

 

“Tiểu thư dặn dò gì?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ngay-huy-hon-ta-don-sach-phu-trang-nguyen/11.html.]

 

“Chó của Thẩm gia, cũng thứ rác rưởi nào cũng xứng cho ăn.”

 

“Vứt xa chút, đừng bẩn địa giới của Thẩm gia.”

 

13

 

Cố Bắc Thần sững sờ.

 

Hắn há miệng, dường như hiểu lời .

 

Cho đến khi thị vệ kéo như kéo một con ch.ó c.h.ế.t, mới hồn, phát tiếng gào thét t.h.ả.m thiết xé ruột xé gan.

 

“Thẩm Thính Lan! Ngươi thể đối xử với như !”

 

“Ta là trạng nguyên! Ta tài hoa! Ta là Văn Khúc tinh trời!”

 

“Ngươi sẽ gặp báo ứng! Nhất định sẽ gặp báo ứng!”

 

Giọng càng lúc càng xa, cho đến khi biến mất trong đám ồn ào.

 

Ta buông rèm xe xuống, tựa đệm mềm.

 

Trong tay cầm lên một cuốn sổ sách đưa tới.

Truyện đăng page Ô Mai Đào Muối

“Tiểu thư, thật sự để ý tới nữa ?”

 

Nha nhỏ giọng hỏi: 

 

“Nghe bây giờ ngay cả ổ ăn mày cũng chen , tối nay e rằng sẽ c.h.ế.t cóng ngoài phố.”

 

Ta lật sang một trang sổ sách, giọng điềm nhiên.

 

“Mỗi đều trả giá cho lựa chọn của .”

 

“Món nợ ba năm , vẫn trả xong. Chỉ là…”

 

Ta khẽ .

 

“Nợ của c.h.ế.t, coi như nợ mà xóa .”

 

Xe ngựa tiếp tục lăn bánh, hướng về Thẩm phủ, nơi tượng trưng cho tài phú và quyền lực tối thượng.

 

Đêm đó, kinh thành đổ xuống một trận tuyết lớn.

 

Sáng sớm hôm , quét đường phát hiện bên cạnh đôi sư t.ử đá cổng lớn Thẩm phủ một t.h.i t.h.ể c.h.ế.t cóng.

 

Thi thể co quắp thành một cục, trong tay vẫn nắm c.h.ặ.t nửa cái màn thầu mốc meo.

 

Chữ “Tù” kim ấn mặt nước tuyết ngâm đến trắng bệch.

 

Khi tin , đang cùng Nhiếp chính vương đ.á.n.h cờ.

 

Tiêu Mặc Hành hạ một quân, nửa nửa .

 

“Kẻ thù của nàng c.h.ế.t , vui ?”

 

Ta thế cờ bàn, đặt xuống một quân trắng, nuốt trọn một mảng lớn quân đen của .

 

“Vương gia đùa .”

 

“Một con ch.ó c.h.ế.t cóng ven đường, gì đáng để vui?”

 

“So với chuyện đó, càng quan tâm đến giá cước vận lương năm hơn.”

 

Tiêu Mặc Hành lớn. 

 

Y nắm lấy tay , trong mắt tràn đầy vẻ thưởng thức.

 

“Thẩm Thính Lan, quả nhiên nàng sinh là để việc lớn.”

 

“Giao túi tiền của Đại Ngụy cho nàng, bản vương yên tâm.”

 

Ta ngoài cửa sổ, tuyết trắng mênh mang.

 

Mười năm , từng nghĩ tình yêu là trời, Cố Bắc Thần là đất.

 

Mười năm , mới hiểu .

 

Trời là do chính chống đỡ, đất là do chính giẫm lên.

 

Chỉ cần trong tay nắm quyền và tiền, đời sẽ ải nào qua , cũng con ch.ó nào g.i.ế.c .

 

- Hoàn văn - 

 

Loading...