Nước mưa hòa lẫn nước mắt giàn giụa mặt.
Cuối cùng, thùng xe cũng nạy một kẽ hở.
[Á á á! Chính là lúc , mau kéo bố !]
vội vàng lôi chân của Trần Mặc Tu ngoài.
Cái chân dập đến nát bét, m.á.u thịt lẫn lộn.
cõng nổi , chỉ thể gắng sức dìu từng bước, từng bước một về phía trạm xá.
Bụng bắt đầu đau lâm râm.
Khi sắp đến trạm xá, Trần Mặc Tu tỉnh .
Thấy ướt sũng, nhếch nhác đến t.h.ả.m hại nhưng vẫn đang dốc hết sức bình sinh để vực , sững sờ, giọng yếu ớt và khản đặc:
"Tiểu Vân... em... em cứu ?"
"Đừng nữa! Sắp đến nơi !"
nghiến c.h.ặ.t răng, đưa bên trong trạm xá.
Cuối cùng cũng đến nơi, bác sĩ và y tá vội vàng tiếp nhận bệnh nhân.
Còn , vì kiệt sức nên mắt tối sầm ngất lịm .
10.
Khi tỉnh thì là trưa ngày hôm .
giường bệnh, còn Trần Mặc Tu đang chiếc ghế đẩu ngay bên cạnh.
Trán quấn băng gạc, chân cũng bó bột cẩn thận.
May quá, cả.
Anh cứ thế chớp mắt, ánh mắt vô cùng phức tạp: chút áy náy, chút xót xa và cả sự... cảm động sâu sắc.
Giọng Trần Mặc Tu khàn đặc:
"Bác sĩ em động thai, cần nghỉ ngơi thật ."
khẽ vuốt ve bụng , cảm nhận đứa nhỏ đang cựa quậy, lòng mới nhẹ nhõm hẳn .
Mọi chuyện là .
"Chân của thế nào ?" lo lắng hỏi.
Không đưa đến kịp lúc , chắc là đến mức tàn tật chứ?
Trần Mặc Tu gật đầu:
"Không , thương tổn đến xương, dưỡng một thời gian là thôi."
Anh khựng một chút cúi đầu:
"Đêm qua... nếu em, lẽ ..."
cắt ngang lời , áp tay má đặt một nụ hôn lên môi :
"Cảm ơn gì chứ, là chồng em mà, em cứu thì cứu ai."
Trần Mặc Tu ngẩng phắt đầu lên, vành mắt đỏ hoe.
Những ngày qua, dám mật cũng chẳng dám xa cách .
Anh sợ sẽ rời , càng sợ bản nỡ buông tay.
"Tiểu Vân, chuyện hôm đó... là do khốn nạn. Cho đến tận lúc t.a.i n.ạ.n xảy , vẫn luôn lo sợ em sẽ bỏ mà ."
"Anh nên nghi ngờ em."
Anh nắm lấy tay , lòng bàn tay thô ráp cọ da thịt khiến thấy ngứa ngáy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ngay-giay-phut-ca-phau-thuat-bat-dau-toi-bong-nghe-tieng-dung-ma-tieng-het-ay-khien-toi-chet-lang/7.html.]
Trần Mặc Tu cuối cùng cũng chịu buông bỏ nút thắt trong lòng:
"Hà Thanh Mai kể với chuyện cô trọng sinh. Cô với rằng, em đầu là vì bố sẽ về tìm ... chứ vì yêu ."
"Thực ngày hôm qua, bố thật sự cho đến đón về. Anh vốn cứ ngỡ là trẻ mồ côi..."
Anh ngập ngừng một lát tiếp:
"Ông giàu , xe sang, đeo đồng hồ hiệu... Thế nên cứ luôn suy nghĩ, liệu sự đổi đột ngột của em là vì tiền ."
gãi gãi má, chút chột .
trong những ngày chung sống qua, dần cuốn hút bởi những đức tính của Trần Mặc Tu.
Giờ đây, dù tiền cũng chẳng còn quan trọng nữa...
Quan trọng là chúng cùng vun đắp cuộc sống thật !
" mà như thì chứ? Chỉ cần em nguyện ý ở bên cạnh , dù em tham lam tiền bạc con cũng ."
"Anh sẽ cảm thấy may mắn, vì tiền mới giữ chân em..."
Nhìn cuối cùng cũng chịu mở lòng, nước mắt kìm mà trào :
"Dù giàu nghèo, em cũng nguyện ý cùng tiếp! Trước đây là do em lời quỷ kế của Hà Thanh Mai, em nhận lầm của ."
"Anh thể tha thứ cho em ?"
Nhìn nước mắt giàn giụa, Trần Mặc Tu đưa tay lau những giọt lệ mặt , gật đầu thật mạnh:
"Ừ! Anh tin em! Sau , gia đình ba chúng sẽ sống thật hạnh phúc!"
lúc , cánh cửa phòng bệnh đột nhiên đẩy .
Hà Thanh Mai xách một cặp l.ồ.ng gà hầm bước , gương mặt vẫn trưng nụ giả tạo như thường lệ.
"Anh Mặc Tu, Tiểu Vân, hai chứ?"
"Em hầm ít canh gà đây, hai mau tranh thủ lúc còn nóng ăn chút cho bổ sức."
Cô định múc canh cho .
Trần Mặc Tu đột ngột lên tiếng, giọng lạnh lùng như băng giá:
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
"Hà Thanh Mai, đem đồ của cô về ."
"Từ nay về , đừng bao giờ đến đây nữa."
Nụ mặt Hà Thanh Mai cứng đờ.
Cô hiểu nổi tại Trần Mặc Tu đột ngột đổi thái độ như , rõ ràng đó cô sắp thuyết phục cơ mà.
"Anh Mặc Tu, ... thế? Em chỉ ý ..."
"Chẳng chính , khi về sẽ trả tự do cho cô ?"
Thì là , hèn gì hôm qua Trần Mặc Tu cứ như mất hồn... Dù lý do dẫn đến vụ t.a.i n.ạ.n khác với kiếp , nhưng sự việc vẫn cứ thế xảy .
"Đừng tiếp tục chia rẽ tình cảm vợ chồng nữa, cần cái 'lòng ' giả tạo của cô."
Trần Mặc Tu lạnh một tiếng, ánh mắt sắc lẹm xoáy thẳng vàocô :
"Cho dù Tiểu Vân, cũng tuyệt đối bao giờ chấp nhận hạng như cô..."
"Bây giờ, cô thật lòng là mưu đồ khác, tự trong lòng cô rõ nhất."
Nói xong, đưa tay dấu mời:
"Tiểu Vân suýt nữa thì sảy thai, cần yên tĩnh nghỉ ngơi, nơi chào đón cô."
Mặt Hà Thanh Mai hết đỏ trắng, chuyển sang xanh mét.