Trần Mặc Tu bật một tiếng tự giễu:
" cái cách em ... hiểu rõ."
Anh mặt , vành mắt đỏ hoe:
"Anh em vốn chẳng thích gì . Em một cuộc sống hơn, mà điều đó lo nổi."
Nhìn dáng vẻ đau khổ thầm lặng của , tim thắt :
"Em sai , em nên lời xúi giục của họ mà suýt chuyện dại dột! Đứa bé trong bụng thật sự là của ."
"Sau , gia đình ba chúng cứ thế bình yên mà sống, ?"
Cơ thể khựng , động tác gõ đục cũng dừng hẳn.
Phải hồi lâu , mới trầm giọng :
"Em về nghỉ ngơi , ở đây bẩn lắm."
Anh trực tiếp lời tha thứ, nhưng ngữ điệu mềm mỏng hơn nhiều.
, thuộc kiểu khẩu xà tâm phật, ngoài miệng thì cứng cỏi nhưng lòng lung lay.
ép thêm nữa, khẽ buông tay :
"Vâng, em về đây, cũng về sớm nhé."
Những ngày đó, bề ngoài thì vẻ yên bình, nhưng bên là những cơn sóng ngầm cuồn cuộn.
nhắc chuyện hôm đó nữa, hằng ngày tận tâm chăm lo từng bữa ăn giấc ngủ cho Trần Mặc Tu, cố gắng dọn dẹp cái trạm sửa xe lùa gió cho giống một tổ ấm thực thụ.
Trần Mặc Tu đối với vẫn nóng lạnh, nhưng cũng còn nhắc đến chuyện để nữa.
Buổi tối, sẽ lẳng lặng kéo đôi chân lạnh ngắt của lòng để ủ ấm.
Anh chẳng chẳng rằng, nhưng vô thức dùng sáu múi bụng nóng hổi của để sưởi ấm cho .
Tiếng lòng của con gái thỉnh thoảng vang lên:
[Chẳng trách mấy cô nhân viên ở công ty con thích "đẩy thuyền" đến thế! Bố đúng là kiểu đàn ông ngoài lạnh trong nóng điển hình mà. Trời ơi cứu con, tình yêu thời mà đơn thuần và giản dị quá ~]
Hà Thanh Mai quả nhiên vẫn chịu từ bỏ ý định.
Cô dám công khai tìm nữa, nhưng luôn tìm cách "tình cờ gặp gỡ" Trần Mặc Tu.
Hôm nay thì tặng ít dưa muối tự , ngày mai bảo trong nhà việc nặng cần giúp đỡ.
Trần Mặc Tu tính tình ngay thẳng, đôi khi nể tình hàng xóm mà giúp một tay.
Mỗi về, đều thấy trong túi lù lù quả trứng luộc đôi lót giày mà Hà Thanh Mai cố tình nhét .
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Trong lòng bừng bừng lửa giận, đôi khi giả vờ thút thít lóc một chút.
Trần Mặc Tu vốn dỗ dành con gái, chỉ bên cạnh cuống cuồng lo lắng:
"Lần ... sẽ nhận nữa."
gật đầu, đôi mắt vẫn còn đẫm lệ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ngay-giay-phut-ca-phau-thuat-bat-dau-toi-bong-nghe-tieng-dung-ma-tieng-het-ay-khien-toi-chet-lang/6.html.]
Kể từ đó, Trần Mặc Tu khước từ sự tiếp cận của Hà Thanh Mai.
Con gái nhắc nhở : [Mẹ ơi, nhất định giữ vững trái tim của bố nhé!]
kìm nén sự nóng nảy, càng đối với Trần Mặc Tu gấp bội.
Thế nhưng, giữa hai chúng vẫn luôn tồn tại một vết nứt thể lành .
9.
Bước ngoặt xảy một đêm mưa bão tầm tã.
Trần Mặc Tu sửa máy ở làng bên, mãi khuya vẫn thấy về.
Anh bao giờ về muộn như , lòng lo bồn chồn yên, đứa nhỏ trong bụng cũng như cảm nhận điều gì mà cứ trằn trọc cựa quậy.
Bất thình lình, con bé hét to trong đầu :
[Mẹ ơi! Mẹ mau cứu bố ! Kiếp , chính đêm nay đường về, vì tâm trạng nên bố uống chút rượu, gặp mưa lớn, kết quả là cả lẫn xe đều lật nhào xuống mương!]
[Tuy nguy hiểm đến tính mạng, nhưng chân bố què! Sau khi ông ngoại tìm bố, ông cứ luôn chê bố là tàn tật nên mấy coi trọng bố !]
bật dậy ngay lập tức: "Những gì con là thật ?"
[Vâng ạ! Bố luôn tự ti là què xứng với , đến tận lúc già cái chân vẫn thường xuyên đau nhức mỗi khi trái gió trở trời...]
Tim thắt !
Tuyệt đối để lịch sử lặp !
thể yên nữa, vơ lấy chiếc đèn pin và áo mưa lao thẳng màn mưa trắng xóa.
Đường núi bùn lầy lội, nước mưa nhòe tầm .
chính xác Trần Mặc Tu đang ở , chỉ dựa lời con gái kể mà mò mẫm, lúc bước thấp lúc bước cao chạy về hướng làng bên.
Chẳng tìm bao lâu, cuối cùng một con dốc cao, cũng thấy Trần Mặc Tu đang chiếc máy cày lật nghiêng đè lên .
Trán rách một mảng lớn, một bên chân kẹp cứng thùng xe.
"Trần Mặc Tu!"
hốt hoảng lao tới, cố hết sức bình sinh đẩy thùng xe , nhưng cái khối sắt khổng lồ vẫn trơ trơ chút xích dịch.
Nước mưa hòa lẫn với m.á.u tươi của chảy dài khiến kinh hãi đến lạc cả .
"Trần Mặc Tu! Anh tỉnh !"
[Mẹ ơi! Bây giờ bố đang lạnh lắm, mau lấy áo mưa đắp cho bố !]
ép bình tĩnh , cởi áo mưa đang mặc che lên .
[Mẹ con , tìm quanh đây xem khúc gậy nào thật to và chắc chắn !]
[Nếu xe đổ sập xuống đè lên chân bố nữa là coi như xong đời luôn đấy!]
dùng đèn pin soi tứ phía, phát hiện gần đó một cành cây khá lớn và cứng cáp.
Sau khi tốn ít công sức, mới kê cành cây xuống thùng xe.
Dưới sự chỉ huy của con gái, tận dụng nguyên lý đòn bẩy để nhích từng chút một.