Ngay giây phút ca phẫu thuật bắt đầu, tôi bỗng nghe tiếng “Đừng mà”. Tiếng hét ấy khiến tôi chết lặng - 3

Cập nhật lúc: 2025-12-28 03:52:13
Lượt xem: 1,353

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9AHwsBoteW

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

chắc mẩm rằng giờ đáng lẽ theo Hứa Văn Bân chứ?

 

"Cơ thể chứ? Phá t.h.a.i xong cũng bồi bổ đấy, đặc biệt nấu trứng gà đường đỏ cho cô ăn để ở cữ đây , mau ăn lúc còn nóng ."

 

Nhìn gương mặt vẻ chân thành của cô , dày cuộn lên một trận buồn nôn.

 

Chính là , rõ ràng phía là vực thẳm nhưng vẫn tự tay đẩy xuống.

 

nén cơn ghê tởm trong lòng, lắc đầu: 

 

" phẫu thuật nữa."

 

"Mấy thứ cô tự giữ lấy mà ăn ."

 

Nghe đến đây, đôi mắt sâu thẳm của Trần Mặc Tu bỗng sáng rực lên. 

 

Đứa bé... vẫn còn!

 

"Không !? Sao cô phá đứa bé !"

 

"Không chứ! rõ ràng thấy cô cùng Hứa Văn Bân đến trạm xá mà..."

 

Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn

Giọng Hà Thanh Mai cao v.út lên một tông, cố trấn tĩnh

 

"Tại chứ? Có thiếu tiền ? Hay là..." cô liếc Trần Mặc Tu, đầy ý tứ: "Có gì với cô ?"

 

hận thể giáng một cái tát thật mạnh mặt Hà Thanh Mai.

 

" phá thì liên quan gì đến cô? Cô nhiệt tình quan tâm đến cái bụng của như thế, là đang dọn đường để nhảy chỗ đấy ?"

 

Sắc mặt Trần Mặc Tu trầm xuống, , giọng chút cứng nhắc:

 

"Chuyện đứa bé, em tự quyết định ."

 

"Anh , nếu em , sẽ để em ."

 

4.

 

Câu của vẻ lạnh lùng, nhưng nhận chút hờn dỗi và cả sự tổn thương trong đó. 

 

Chắc chắn đang nghĩ đổi ý là vì nỡ xa , nhưng lòng tự trọng khiến thể thẳng .

 

Một cảm giác tội thoáng hiện lên trong lòng

 

Một đàn ông như thế, đây mờ mắt, ngu ngốc đến mức rời bỏ cơ chứ?

 

Tiếng lòng của con gái vang lên đúng lúc, mang theo vẻ đắc ý nhỏ mọn:

 

[Hì hì, xem bố ghen ! Bố cứ tưởng nỡ rời xa cơ đấy! Mẹ ơi, mau dỗ dành bố ! Bảo với bố là nữa!]

 

Nhìn đôi mắt đượm buồn của đàn ông mặt, hít một thật sâu, thẳng Trần Mặc Tu, cố ý dùng giọng điệu nũng nịu chút ủy khuất:

 

"Ai là em chứ! Chỉ là em đột nhiên nghĩ thông suốt , chuyện dại dột nữa thôi."

 

"Dù em thích cuộc sống sung sướng thật, nhưng em càng ở bên hơn! Trần Mặc Tu, em chọn ."

 

bước đến bên cạnh, dùng tay kéo kéo cái ống tay áo lấm lem dầu mỡ của

 

Chính những vết bẩn nuôi chiều khôn lớn, đây chê nó dơ bẩn. 

 

Thật nên chút nào.

 

"Trần Mặc Tu, em theo Hứa Văn Bân nữa!"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ngay-giay-phut-ca-phau-thuat-bat-dau-toi-bong-nghe-tieng-dung-ma-tieng-het-ay-khien-toi-chet-lang/3.html.]

"Đứa bé ... chúng sinh nó , cùng nuôi nấng, ?"

 

Trần Mặc Tu sững sờ, đôi mắt đen láy tràn đầy vẻ khó tin. 

 

Bởi lẽ đây thái độ của đối với vô cùng tệ hại, ai cũng thấy Trần Mặc Tu đang dùng tiền để xích chân , còn thì lúc nào cũng lăm le tìm cách đào tẩu.

 

Trong đáy mắt nhen nhóm lên một tia sáng rạng rỡ đầy dè chừng. 

 

Yết hầu khẽ chuyển động, gì, nhưng bắt đầu d.a.o động.

 

"Lâm Vân, em thật lòng ? Em nguyện ý theo chịu khổ ư? Chẳng em vẫn luôn để tâm chuyện là trẻ mồ côi ?"

 

vội vàng gật đầu như bổ củi: 

 

"Em nguyện ý!"

 

Thấy chúng sắp sửa hòa, Hà Thanh Mai cuống cuồng cả lên, vội vã chen ngang:

 

"Tiểu Vân! Cô hồ đồ ? Bên phía Hứa Văn Bân sắp xếp xong xuôi cả ! Thậm chí còn đưa vé tàu cho cô cơ mà! Sao cô thể đổi ý ? Như thế chẳng là đang đùa giỡn ?"

 

"Hơn nữa, theo Trần Mặc Tu thì đứa trẻ sinh cũng chỉ nước chịu khổ thôi!"

 

vội bước tới, dùng giọng điệu "khuyên răn sâu sắc" để

 

Những lời thì vẻ như đang nghĩ cho , nhưng thực chất câu nào cũng là lời khích bác, chia rẽ mối quan hệ giữa và Trần Mặc Tu thêm nữa.

 

Quả nhiên, ánh mắt Trần Mặc Tu tối sầm xuống. 

 

Anh hất tay , giọng khàn đặc:

 

"Hà Thanh Mai đúng đấy, nghèo, nuôi nổi hai con em ."

 

"Em đừng vì một phút bốc đồng mà hối hận."

 

[Tại bố nghèo chứ! Chẳng là vì trả nợ cho ? Lúc còn độc , rõ ràng bố tích cóp một khoản kha khá mà!]

 

, chính vì dốc sạch vốn liếng của .

 

[Ôi trời ơi! Bố đúng là cái hũ nút! Bố tin lời khích bác của mụ Hà Thanh Mai !]

 

[Mẹ ơi, mau thể hiện thành ý ! Hay là hôn bố một cái thật kêu ... Không ! Cái tên rùa rụt cổ Hứa Văn Bân sắp đến !]

 

5.

 

Con gái trong bụng cuống cuồng gào thét.

 

"Tiểu Vân! Vé tàu đây, chúng ngay thôi."

Hứa Văn Bân xuất hiện. 

 

Nhìn thấy Trần Mặc Tu và Hà Thanh Mai, liền nở nụ vẻ ôn hòa: 

 

"Trần Mặc Tu, Hà Thanh Mai, đến đón Tiểu Vân đây."

 

Hắn thản nhiên đưa tay định kéo

 

"Chúng xin phép ."

 

Sắc mặt Trần Mặc Tu trong nháy mắt sa sầm xuống như sắp nhỏ nước, nắm đ.ấ.m siết c.h.ặ.t kêu răng rắc. 

 

cố sức hất tay Hứa Văn Bân , nhưng tài nào thoát khỏi sức mạnh của một gã đàn ông trưởng thành.

 

"Đừng chạm !"

 

"Trần Mặc Tu! Em là vợ , để đưa em !"

Loading...