mỗi mừng một phần, móc ví mừng phần riêng, còn gấp đôi!”
“Các tốn bao nhiêu tiền ?
Sinh nhật con cũng đòi mừng, cưới đòi mừng, ly hôn cũng đòi mừng!
C.h.ế.t cũng mừng! Mới c.h.ế.t mừng, c.h.ế.t một năm mừng, mười năm cũng mừng!”
“Hôm nay đính hôn của , nhiều nữa.
Tổng cộng từng bỏ đúng 100.000 tệ.
Một xu cũng trả . Không trả — khỏi hòng rời khỏi căn phòng !”
“Tiểu Mộng! Cháu quá lắm đấy! Tụi nó là từng cháu lớn lên đó!” – lao đến định cản .
bật , giọng sắc như dao:
“Thân á? thề là cái đám ' ' mà sống nhờ m.á.u thì chắc hút khô lâu !”
“ cắt đứt với bà . Bà còn chẳng đáng để bận tâm, thì mấy là cái thá gì?
Muốn cây ATM di động mãi cho mấy ? Đẹp mặt quá ha? Mơ!”
Dứt lời, rút con d.a.o ăn từ bàn, ánh mắt lạnh như băng quét qua từng khuôn mặt:
“Từng đứa một! Ai trả tiền thì sang bên !
Chờ thu đủ, mới mở cửa về. Không trả? Ở mà ngửi !”
Thấy lay chuyển nổi , liền sang cầu cứu Trì Việt và ba chồng "giả", lóc níu kéo:
“Mấy giữ nó giùm với, nó điên ! Nó mà tiếp tục thế , còn mặt mũi nào ai nữa!”
Bố chồng gạt tay bà , dửng dưng:
“Xin , họ hàng nhà . Tiểu Mộng vui là , chúng theo ý con bé.”
Trì Việt giữ c.h.ặ.t t.a.y , cho gần dù nửa bước.
Thấy chơi tới cùng, cắt đứt , tay chẳng nể mặt ai, đám họ hàng xanh mặt, tay run như cầy sấy.
Một líu ríu bước lên, rút điện thoại chuyển khoản đúng 500 tệ:
“Trước đây nhận của cháu đúng một , giờ trả .”
mở cửa cho đó .
Mấy từng nhận tiền cũng cho về.
Thấy , mấy còn cũng rối rít lấy điện thoại :
“Chút tiền lẻ thôi mà, trả cho xong, khỏi qua nữa!”
Cứ như là bà hoàng năn nỉ từng giữ mối quan hệ bằng con gián với họ .
đảo mắt, lạnh lùng thu tiền mở cửa cho từng ngoài.
Cuối cùng, còn hai nhân vật đặc biệt — cả và hai.
kiểm sổ, đúng như nhớ: Sinh nhật, nhập học, thôi nôi, giỗ chạp... gần như tháng nào cũng móc ví.
dù bận, nhưng vẫn bắt chuyển khoản cho đủ, gọi là “tấm lòng của cháu gái”.
“Mỗi năm tầm sáu ngàn, mấy năm trời gộp cũng gần ba chục.”
chìa mã QR:
“Mỗi ba mươi ngàn, cần boa thêm, cũng bớt.”
Cậu cả mặt đanh , trừng mắt sang :
“Chị dạy con kiểu gì ? Giờ nó hành xử như thổ phỉ!”
Cậu hai mềm mỏng hơn:
“Chị, em khó khăn mà, lấy ba mươi ngàn bây giờ?”
Mẹ vùng khỏi tay Trì Việt, chạy tới chắn mặt :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ngay-dinh-hon-me-doi-tien-nuoi-nang-toi-quyet-dut-bo-tinh-than/4.html.]
“Tiểu Mộng, mấy con đòi thì , chứ đây là ruột con đó!”
gằn từng chữ, mắt chớp:
“ nhớ rõ. lúc mấy đòi tiền , bà đòi tiền , ai nhớ là con cháu ?
mới nghiệp, mà nuôi cả đàn!”
“Bảo họ tiền? Thì bà trả . Bà thích bảo bọc hai thằng em ?
Tổng sáu mươi ngàn. Đưa xong, cho về. Không thì đấy, cãi tới sáng cũng rảnh!”
chắn cửa, d.a.o ăn cầm chắc tay, mặt lạnh như tảng băng.
Không cửa cho ai mặc cả.
“Đừng tưởng lý do thật sự khiến bà khăng khăng giật cho bằng tiền sính lễ của !”
liếc một cái, xoay sang bác cả:
“Con trai bác sắp cưới ? Nghe nhà gái đòi đúng 188.000 tiền sính lễ?”
Mặt biến sắc.
“Tiểu Mộng... ...”
“Nói cái gì? Ban đầu nhà trai chỉ định đưa 88.000, bà thì ầm lên đòi 188.000, lúc đó thấy mùi .”
mở điện thoại, lôi ảnh chụp màn hình bài đăng của con trai bác cả:
“Tiền sính lễ 188.000, đủ cả năm món vàng.
Nhất định cưới con gái yêu nhất về vợ!”
dí cái màn hình mặt . Bà cứng họng, thể thêm lời nào.
Cuối cùng, bà cúi đầu:
“Vậy con , gì thì mới chịu tha cho chúng ?”
lạnh nhạt:
“Sáu mươi ngàn. Không thiếu một xu. Chuyển xong, mở cửa.”
Hai ông bác sang , bắt đầu... nũng nịu kiểu đàn ông trung niên.
“Chị , chị cảnh nhà em đó, vét hết cũng đủ ba mươi ngàn !”
“Dương bên em sắp cưới, giờ em còn góp xong tiền bên đó…”
Mẹ cho choáng váng. Cuối cùng, bà thở dài, gật đầu đồng ý bỏ tiền túi trả.
Khi điện thoại báo sáu vạn tài khoản, một lời, bước tới mở cửa:
“Biến!”
Hai ông lập tức chạy như ma đuổi, sợ đổi ý.
Mẹ thì , ánh mắt uất ức như phản bội:
“Tiểu Mộng, con thật sự đẩy chuyện đến mức ?”
nhếch môi , tay động tác mời khách:
“Hỏi bà . Là bà đẩy chuyện đến nước , .”
“Nhớ mang sổ hộ khẩu đến. Nếu ... dám chắc sẽ gì tiếp theo .
Khéo con trai nhà họ Chu cưới nổi vợ thật đó!”
“Cô—!”
Mẹ tức đến mức thành lời, giậm chân bỏ .