“Tiền đổ mồ hôi , tiêu là quyền của !” — leo thẳng lên bàn, phịch m.ô.n.g xuống. “Hôm nay vác sính lễ về, hết!”
Trì Việt định kéo bà xuống thì đám họ hàng “ thiết” chắn .
Đám nuôi mớm bao năm, giờ hùa theo bà như tay sai.
Ba chồng , thì thầm hỏi nên báo cảnh sát .
trấn an: “Không , để con xử.”
lấy từ trong túi một tập hồ sơ, đập xuống bàn.
“ thể đưa tiền. điều kiện.”
Mắt sáng như bóng đèn halogen, tỉnh như sáo:
“Điều kiện gì? Con !”
“Sổ hộ khẩu, đưa đây. Con chuyển khẩu .”
Trước từng xin chuyển khẩu, nhưng bà lén giấu sổ.
Giờ nhắc , bà thoáng khựng , nhưng vẫn cố gật đầu:
“Dù gì mày cũng sắp lấy chồng, chuyển khẩu là đúng.
Lát nữa lấy cho.”
Bà nhổm m.ô.n.g dậy thì giơ tay chặn :
“Đừng vội. còn một điều kiện nữa.”
“Còn điều kiện gì nữa? Con dai chuyện thôi chứ!” – bà trừng mắt.
lạnh, từng chữ như d.a.o cắt:
“Một cuốn hộ khẩu mà hét giá 188.000 tệ, là tự tin quá coi là con rồ?”
“Con ký bản cam kết đoạn tuyệt quan hệ con.
Từ giờ, còn dính líu gì nữa. Mẹ sống đời , sống đời .”
rút bản cam kết , dằn mặt bà.
Cả phòng tiệc lặng như tờ. Người hít , kẻ giật , tin nổi.
Tiếng bàn tán râm ran nổi lên:
“Cái con Tiểu Mộng quá đáng thật!”
“Cùng lắm thì đòi sính lễ, cần đoạn tuyệt luôn ?”
“Mẹ cô nuôi cô lớn, 180.000 tệ ít…”
mặc kệ. Mắt chỉ đúng một — .
Mặt bà trắng bệch, mắt hoa, hình chao đảo.
“Bốp!” — một cái tát như trời giáng giáng thẳng má :
“Đồ súc sinh! Tao bỏ 180.000 nuôi mày, mày đáp thế hả?”
đưa tay xoa má, mắt ráo hoảnh, giọng cộc lốc:
“Ừ, bỏ tiền nuôi , mà giờ vì đúng cái khoản tiền đó, kéo cả lũ đến phá lễ đính hôn của .
Vậy hỏi : ai mới là kẻ vô ơn?”
“Tao ký! Tao là mày! Tao ký, mày gì tao ?
Máu mày là m.á.u tao, thịt mày là thịt tao!”
Bà bệt xuống đất, mặt vênh lên, gào rống như lên đồng.
khoanh tay , mặt cảm xúc:
“Mẹ ký? Được. hủy hôn. Trả sính lễ.
Nghỉ việc. Dẹp hết. Ra đường xin ăn. Một xu cũng kiếm.
Cả đời , khỏi mơ thấy đồng nào từ nữa.”
“Cô dám !” – trợn mắt, cứng đơ như đóng băng.
“Không tin thì cứ thử. Để xem ai lì hơn ai!”
gào lên, giọng nghẹn, run như cây giữa gió.
Mẹ giật lùi một bước, suýt ngã ngửa.
Trì Việt vội ôm lấy , khẽ dỗ:
“Đừng . Bình tĩnh, ở đây.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ngay-dinh-hon-me-doi-tien-nuoi-nang-toi-quyet-dut-bo-tinh-than/3.html.]
trừng trừng:
“Ký , đây là cơ hội cuối cùng của .”
đập tập hồ sơ lên bàn như trời giáng:
“Ký thì nhận thẻ. Không ký thì đừng mơ lấy một xu!”
“Mày—!” – định tát, nhưng Trì Việt lập tức chắn ngang.
Bà , thấy ánh mắt lạnh băng một tia nhượng bộ, cuối cùng cũng run rẩy cầm bút ký.
Tay ký, miệng lầm bầm: “Được, , ! Coi như tao xui xẻo!”
cất bản cam kết túi, sang đám họ hàng đang đực mặt xem kịch :
“Còn đó gì? Hết trò . Hay là tính ở luôn?”
Mặt ai nấy méo xệch. Mới nãy còn hóng chuyện sung sướng, giờ chẳng chuồn thế nào.
nhếch mép:
“ , tiệc đính hôn cơm chùa. Ở thì mừng tiền!”
chỉ ông cụ ba:
“Năm cháu trai ông cưới, mừng năm trăm thì chê keo, ép mừng tận hai ngàn.
Giờ trả . Không thiếu một đồng.”
Ông đỏ mặt tía tai, lúng túng lục túi:
“Hôm nay vội quá… mang tiền mặt…”
chìa thẳng mã QR:
“Quét . WeChat Alipay, tùy ông chọn.”
“Tiểu Mộng, cháu quá đáng quá đấy!” – ông cụ nổi khùng, định chuồn.
hiệu cho ba chồng chặn cửa, lạnh giọng:
“Biết là lễ đính hôn của mà mừng đồng nào, còn theo đến phá cho tan nát?
Không trả thì gọi chú Mũ khu vực tới xử. Chơi tới luôn.”
Thấy còn đường chạy, ông cụ lặng lẽ rút điện thoại, quét mã chuyển khoản.
Tiếng “ting” báo tiền vang lên. như gió xuân:
“Hôm nay là lễ đính hôn của — Tiểu Mộng.
Trước mừng gì thì thôi, tính.
khoản nào chính tay móc ví, giờ trả đầy đủ.”
khóa cửa, chắn ngang lối :
“Không trả tiền — thì đừng hòng khỏi đây nửa bước!”
“Cô—!”
“Tiểu Mộng, cháu quá đáng quá ?”
“Chu Anh! Bà quản con gái bà !”
Mấy nhà bắt đầu sang cầu cứu bà .
Bà lúng túng chắn mặt , thì thào:
“Tiểu Mộng, ký mà. Cho họ …”
nhướng mày:
“Mẹ những theo mà ý phá đám hả? Mẹ ký thì xong , còn họ — xong!”
“Mẹ đừng tưởng con bao năm nay âm thầm bắt con mừng cưới, mừng đám, đám giỗ đủ kiểu.
Mẹ nhớ, nhưng con nhớ rõ từng xu.”
mở phần mềm ghi chép, lịch sử mừng tiền rõ từng dòng.
“Mẹ ghi sổ, con cũng ghi sổ. Con giống cái đó — sót cái gì .”
hiệu Trì Việt kéo qua một bên, xoay sang đám họ hàng:
“Đừng tưởng quy củ làng quê. chồng, theo lý chỉ cần mừng kèm là xong.