Lập tức vài họ hàng hùa theo:
“Phải ! Con gái thì sính lễ về tay cha chứ còn gì nữa?”
“ đó! Nuôi nấng con gái cực khổ bao nhiêu năm, chẳng lẽ lấy đồng nào?”
“188.000 tệ á? Trời, đủ đặt cọc mua nhà !”
Không khó hiểu tại hôm nay bà kéo nguyên cả đám họ hàng — hóa để quân cổ vũ.
cầm lấy cuốn sổ, lật vài trang — đúng là từng khoản chi ghi chi li từng đồng.
Từ học phí đầu năm… đến cả tiền băng vệ sinh, thiếu món nào.
ngẩng đầu lên, ánh mắt quét hết cả căn phòng, giọng rõ ràng mạch lạc:
“Các thật sự tin nuôi một đứa con tới 18 tuổi tốn đến 180.000 tệ á?”
“Mỗi năm tới 10.000, tính cả học phí, ăn uống, sinh hoạt — mỗi tháng nổi 1.000 tệ.
Thế mà cũng kể công ?”
Mặt khựng trong tích tắc, nhưng gằn giọng phản pháo:
“Một năm một vạn thì ? Đó là mồ hôi nước mắt đổ !
Không công thì cũng khổ, hôm nay tiền sính lễ nhất định lấy!”
thừa sẽ màn , nhưng trong lòng vẫn thấy tê tái.
xoay , lật đến trang cuối của cuốn sổ, giơ lên cho cả phòng thấy:
“Biết tại sổ chỉ ghi đến năm 18 tuổi ?
Vì từ đó — thèm cho thêm một xu.
Tiền học đại học? tự thêm mà kiếm!”
bước lên, giơ cuốn sổ mặt từng , giọng sắc như d.a.o cạo:
“Đây, mở mắt mà cho rõ!”
Lập tức thì thầm:
“180.000 chia cho 18 năm, mỗi năm một vạn, mỗi tháng tới một ngàn thật — cũng nhiều nhặn gì…”
“Mà đúng là sổ ghi gì 18 tuổi thật. Bà chỉ mỗi đứa con gái ?
Nghe bà cũng tiền mà, keo kiệt với con ruột như chứ…”
Ánh mắt bắt đầu đổ dồn về phía — mà , còn chút thông cảm nào nữa.
Trước ánh mắt nghi ngờ và bàn tán xì xào của , vẫn giữ gương mặt tỉnh bơ như thể chuyện chẳng liên quan gì đến .
“180.000 tệ đó là tiền xương m.á.u móc từ túi . Giờ đòi thì gì sai chứ?”
lật cuốn sổ dày trong tay, thẳng bà , giọng đều đều nhưng đanh thép:
“Mỗi tháng lĩnh mười ngàn, nhưng tiêu cho chỉ lèo tèo vài trăm, thấy là hào phóng lắm ?”
Mẹ thèm chớp mắt, lập tức phản pháo như cái máy lập trình sẵn:
“Con là con gái duy nhất của . Nếu tại con tiêu hoang như đốt tiền, đến nỗi chẳng còn cắc nào trong ?”
khẩy — giọng điệu vô lý lươn lẹo đến mức nực .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ngay-dinh-hon-me-doi-tien-nuoi-nang-toi-quyet-dut-bo-tinh-than/2.html.]
“Vừa còn khoe ghi chép chi tiêu sót một xu, giờ giả vờ tiền ? Được lắm, hôm nay con sẽ giúp ‘ôn bài’, xem trí nhớ kém thật giả ngây.”
ngoắt , chỉ thẳng mặt ông bác họ thứ ba:
“Hè nào cũng lôi ba đứa cháu nội, cháu ngoại về nhà con ăn vạ nguyên tháng trời.
Lý do? Nhà con gần bể bơi, tiện cho bọn trẻ chơi nước.
Ăn ở nhà con, vé bơi chi. Một tháng là bay cả đống tiền như gió!”
Ông bác đỏ mặt như gấc chín, nhưng vẫn cố vớt vát:
“Là cô mời tụi tới! Không chi thì toạc !”
khẩy, sang bác cả:
“Con bác học cấp ba, ba năm trời ký gửi ăn ngủ ở nhà .
Tiền ăn, tiền điện nước, bác bỏ đồng nào ? Hay tất cả đều từ ví chui ?”
Bác cả chau mày, giọng lấp liếm:
“Nhà cô gần trường, cô bảo cho nó ở cho tiện…”
sang dì họ, bỏ qua ai:
“Mỗi nhà dì đứa nào cảm cúm nhức đầu là cả lũ kéo lên thành phố, ăn nhờ ở đậu nhà để tiện khám bệnh tuyến .
Xe đưa, t.h.u.ố.c uống, viện phí — móc túi trả tất!”
Dì đỏ mặt, ngập ngừng bào chữa:
“Thì quê nghèo, ít hiểu … mỗi đến cũng mang theo đặc sản đấy chứ…”
phá lên , giọng đầy khinh miệt:
“Đặc sản ? Khoai khô với rau dại? Một đống đó nổi năm chục tệ.
Một viên t.h.u.ố.c còn mắc hơn cả rổ rau của dì!”
trừng mắt, giọng lạnh tanh:
“Dì gì, mà là quá — lợi dụng , bòn rút từng đồng!”
một vòng "điểm danh", chỉ mặt từng trong đám họ hàng.
Ai nấy đều cứng họng, như tượng.
Mẹ mặt xám ngoét, mất hết thể diện, vội vàng lao lên chắn .
“Tiểu Mộng, con đang cái trò gì thế hả? Mấy đều là thích ruột rà, từng ẵm bồng con khi con còn quấn tã đó! Con mở miệng kiểu gì thế!”
hất tay bà , mắt long sòng sọc:
“Sao? ăn một cái kẹo mút năm hào thì ghi sổ chi tiết, còn đám quất cả năm nghìn một , coi như chuyện gì? Ghi sổ kiểu lựa chọn, mà kế toán thì công ty phá sản là cái chắc!”
Mẹ giơ tay định vả thẳng mặt , nhưng Trì Việt nhanh hơn một bước, túm chặt cổ tay bà.
“Mẹ , giữ chút liêm sỉ . Nếu dám động tay động chân, con ngại bất hiếu với .”
Ba chồng cũng lập tức tiến tới, chắn mặt . Giọng còn chút kiêng nể:
“Ồ, thì là bà tận tụy vì nhà ngoại, quên sạch đứa con gái rặn .
Thời nay gọi thế là gì nhỉ? À — hội chứng mê họ hàng!”
“Không, đúng là mê cả cái làng!”