Giọng điệu vô lý đến trắng trợn.
 
Tám tiếng   .
 
Còn họ, cả ngày  chơi!
 
Chơi mệt !
 
  chẳng buồn cãi, chỉ  sang  con trai:
 
"   uất ức ? Hôm nay là Ngày của Mẹ,  thì nhớ tới  , còn con trai ? Gửi  8.88  mắng như tát nước,   nên tủi  ?"
 
Vừa dứt lời, con trai liền gào lên:
 
"Mẹ tủi cái quái gì? Mẹ tưởng ai   cũng nhàn như  ? Con  c.h.ế.t mệt, lương mới tăng  tí,   nhòm ngó ! Mẹ đúng là con đỉa hút máu!
 
Đưa tiền  đấy, còn gì mà  quá? Thấy ít ? Mẹ nghĩ  xứng với 888 chắc?"
 
Chồng  hùa theo:
 
" đấy, chuyện nhỏ thôi, cô đừng  quá. Mẹ thương con ai  mong đền đáp? Hứa Huệ, cô đừng ích kỷ như ."
 
Hai cha con phối hợp ăn ý.
 
 giận đến bật .
 
Đứng dậy đối chất:
 
" ích kỷ? Hỏi  lương tâm mấy  . Từ bé đến lớn, cái gì    lo? Tiền học, ăn uống, sinh hoạt –   bỏ! Cuối cùng bảo  ích kỷ?
 
À, tiền bữa cơm hôm nay, dây chuyền vàng, chẳng  đều là con trai  trả cho   ? Nó   tới giờ,   từng tiêu một xu của nó! Ai mới là  ích kỷ, hả Triệu Viễn Đông?"
 
Nghe ,  kịp để chồng  đáp,  chồng   bệt xuống đất  lóc.
 
Vừa   vả  mặt :
 
" đúng đúng, đều là  của !   nên tiêu tiền của Cường Cường. Giết   cho  lòng!
 
 già thế ,  xứng  ngoài ăn,  xứng đeo vàng,  xứng sống! Ông nó ơi, chúng  tới đây là để  cái gì chứ? Người  coi chúng  là  ngoài, sợ  tiêu một đồng của con cô !  Cường Cường là cháu ruột , lúc nó nhỏ khó chăm thế nào   than câu nào ?
 
Nó thương ,  mua gì cho ,    ép nó ? Thôi,  về quê ngay bây giờ,  ?"
 
Cha chồng thở dài, tay kéo bà, miệng  quên mỉa mai :
 
"Đi thôi bà. Lúc Viễn Đông cưới    , gái thành phố tính khí mạnh, khinh thường  quê,  nên lấy! Ông  cô  hiền, giờ thì ? Đuổi bọn   chứ gì?
 
Chúng   chịu đựng thêm nữa! Về quê, dù quê nghèo khổ, c.h.ế.t ở đó còn hơn  khinh ở đây!"
 
Hai  họ    kể khổ.
 
Chồng  –  con trai hiếu thảo  danh nghĩa –  chịu nổi, xông lên tát  một cái trời giáng:
 
"Hứa Huệ, cô to gan lắm! Dám bắt nạt ba  ? Họ nuôi  lớn từng  dễ ? Không  hiếu thuận  đành, giờ còn  đuổi họ? Xem ông đây  đánh c.h.ế.t cô !"
 
  đánh.
 
Con trai  những  can, mà còn  lạnh lùng , còn châm chọc:
 
"Má, má rảnh quá nên thích gây chuyện đúng ? Giờ thì yên ?"
 
Nghe câu , tim    nguội lạnh.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ngay-cua-me-con-trai-di-an-mung-bo-mac-toi-co-don-o-nha/2.html.]
Được thôi.
 
Thì  họ mới là  một nhà.
 
Còn  –   vắt cạn sức lực vì họ suốt hơn hai mươi năm – chỉ là  ngoài.
 
   thêm câu nào, thu dọn đồ đạc về nhà  đẻ.
 
Trên đường , càng nghĩ càng xót xa.
 
Chồng suốt ngày   xa,  chồng cha chồng thì  mồm mép, chẳng  gì, chẳng chi một xu.
 
 nhịn hết, dồn hết tâm sức lo cho con.
 
Kết quả, con cũng  về phía họ.
 
Về đến nhà  đẻ, ba   xót con gái,  cho   về nữa.  cũng an tâm ở .
 
Chưa đầy nửa tháng , con trai nhắn tin cho .
 
 cứ ngỡ nó  , định xin  .
 
 mở tin nhắn ,   –   nhầm.
 
Trên màn hình lớn chình ình dòng chữ:
 
"Hết tiền chơi game ,  mau chuyển 500,  là mua  kịp bộ skin mới."
 
Không  một câu xin ,  hối hận, chỉ là đòi tiền, trơ tráo đến vô liêm sỉ.
 
Lần    chiều nữa, chỉ nhắn : “Không ”,  dứt khoát bỏ mặc.
 
Không ngờ, chỉ vì  cho nó tiền chơi game, nó  dựng chuyện với chồng  và nhà chồng, bảo rằng nó thấy   mật với  đàn ông khác.
 
Chồng  phát điên.
 
Lúc   về lấy giấy tờ,  chặn cửa, đánh  điên cuồng.
 
Mẹ chồng cha chồng cũng xông  đánh theo.
 
 –  chính gia đình  đánh đến chết.
 
Lần  sống ,  tuyệt đối sẽ  để họ sống yên !
 
Còn con trai? Ai  lo thì cứ lo!  mặc kệ!
 
Thấy trong mắt con trai đầy vẻ thiếu kiên nhẫn,   nó đang bắt đầu sốt ruột .
 
Mỗi  hỏi xin tiền, chỉ cần   do dự, nó sẽ nổi giận ngay.
 
Lần  cũng thế.
 
 còn  kịp mở miệng, nó  chửi  :
 
“Đừng  lằng nhằng, chẳng  chỉ là mười nghìn tệ thôi ,  keo kiệt   thôi! Sau  con kiếm tiền sẽ trả  !”
 
Nếu    từng trải qua kiếp ,  còn tưởng lời nó  là thật.
 
 dừng  một lúc,  thẳng thắn :
 
“Không  tiền, lương tháng của  chỉ ba nghìn, con mở miệng là đòi một vạn.
 
“Hơn nữa, từ lớp 10 con  bắt đầu học thêm  mà thành tích  khá hơn . Giáo viên nhiều  phản ánh rằng con  tập trung  giảng, nếu    học thì học thêm  gì? Còn về tiền sinh hoạt, con chỉ là học sinh bán trú, chỉ ăn bữa tối ở trường thôi thì năm trăm là đủ .”