Nghe xong, vẻ mặt Mộ Vô Trác lập tức cứng đờ.
Rồi liền giả vờ ho khan, tay che ngực:
“Khụ… khụ… vẫn còn đau lắm…”
“Thực ra…” – Mộ Vô Trác khẽ thì thầm:
“Nội thương vẫn chưa khỏi hẳn, nơi nào đó vẫn còn đau đớn vô cùng.”
Nghe hắn nói vậy, ta lập tức cuống lên:
“Đau chỗ nào?”
Hắn mím môi cười, ghé sát tai ta, nhẹ nhàng nói:
“Về phủ rồi ta sẽ nói cho nàng biết.”
“Tối nay, phải để nàng xoa cho ta thật kỹ đấy.”
Lời còn chưa dứt, bên ngoài lại nổi trống gõ chiêng, pháo nổ vang trời.
Hoa rải như mưa, vạn dân chúc mừng.
Hôm nay không mưa.
Thiên hạ thái bình.
…
Ngục thất Đại Lý Tự.
Tiêu Bạch Chi nhìn Mộ Vô Trác trước mặt người vẫn ung dung, nhàn nhã như chẳng có chuyện gì.
Khoảnh khắc ấy, hắn rốt cuộc đã hiểu ra tất cả.
Không.
Thật ra từ lâu… hắn đã hiểu rồi.
Khi xưa, Mộ Vô Trác bảo hắn rằng, vì công chúa, hắn phải g.i.ế.c Vân Kiến.
Lúc ấy hắn đã loạn trí, nên tin là thật.
Mà lại chẳng để ý, cái Đại Lý Tự trứ danh canh phòng nghiêm ngặt, đêm ấy lại không một bóng người.
Thì ra… đó vốn là một cái bẫy.
Mộ Vô Trác bày mưu đặt kế, chính là để bắt hắn, lại càng là để giành lấy Vân Kiến.
Nghĩ đến đây, Tiêu Bạch Chi nghiến răng ken két:
“Mộ Vô Trác, ngươi thật bỉ ổi.”
Mộ Vô Trác lại thản nhiên mỉm cười:
“Ta không bỉ ổi.”
“Ngươi mới là kẻ bỉ ổi. Dù sao cũng là ngươi… tự tay vứt bỏ nàng trước.”
Hắn còn nhớ rõ, ngày Tiêu Bạch Chi mới bị công chúa cướp về…
Hắn đã thấy lạ..
Miệng thì nói không muốn, mà lợi lộc công chúa ban xuống, hắn lại nhận hết không sót.
Đến cả khi người vợ vốn liều mình đến cứu hắn, hắn cũng chỉ giả vờ khó xử, chẳng dám theo về.
Mộ Vô Trác nhìn đời đã lâu, trong lòng sớm đã đoán thấu chân tướng ấy rồi.
Kẻ như hắn, tám chín phần là vì muốn trèo cao mà đến.
Tiêu Bạch Chi rùng mình, nghiến răng nói:
“Ta cũng vì Vân Kiến!”
“Ta thật lòng thích nàng… Ta muốn nàng được sống yên vui…”
“Thật vậy sao?”
Mộ Vô Trác cười nhạt, ánh mắt như gió lạnh thổi vào tim người:
“Thế thì tại sao khi sống c.h.ế.t cận kề… ngươi vẫn định bỏ rơi nàng?”
Một câu hỏi khiến Tiêu Bạch Chi câm lặng.
Hồi lâu sau, hắn như nghĩ tới điều gì, bỗng phá lên cười, giọng cười mang theo phần điên cuồng:
“Thì sao chứ?”
“Ngươi dốc lòng tính toán chỉ để cưới nàng, nhưng nàng sẽ không yêu ngươi đâu…”
“Nàng chỉ là thương hại ngươi.”
Tiêu Bạch Chi từ lâu đã hiểu rõ.
Vân Kiến là người lành tính đến nực cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/ngan-nam-cho-doi-tinh-sau-no-hoa/chuong-10.html.]
Bất luận ai gặp nạn, nàng đều không màng hậu quả mà cứu giúp.
Nàng như thánh nhân vậy, thương yêu tất cả, nhưng đồng thời…
Cũng chẳng thực sự yêu một ai cả.
Hay nói đúng hơn nàng căn bản chẳng hiểu tình yêu là thứ gì.
Nhưng Mộ Vô Trác nghe xong, chẳng có biểu cảm gì đặc biệt.
Chỉ chậm rãi đưa tay lên, vuốt lại sợi tóc bên trán, khoe ra hàng lông mày vừa mới được nàng vẽ.
Hắn nhàn nhã nói:
“Ta không để tâm.”
Ta cầu còn không được, nàng cứ mãi thương hại ta cũng tốt.
Nếu nàng quả thực là kẻ vô tình, quyết tâm rời đi… thì ta còn chẳng biết phải làm gì để giữ nàng lại.
“Cớ gì nàng thương hại ta, mà lại không thương hại ngươi?”
“Ngươi có nghĩ kỹ chưa?”
Tiêu Bạch Chi cắn môi, im lặng không đáp.
Mộ Vô Trác nhướng mày, khẽ cười, giọng vẫn thanh nhã nhưng đầy kiêu ngạo:
“Bởi vì ngươi không bằng ta.”
“Ngươi chẳng có điểm nào bằng ta.”
“Không đẹp bằng ta, không thông minh bằng ta, càng không… yêu nàng bằng ta.”
“Cho dù lùi cả vạn bước, cho dù ta và ngươi giống nhau từng li từng tí…”
“Ngươi cũng vẫn không bằng ta.”
Hắn mở chiếc quạt xếp, khẽ đưa lên che miệng, cười như gió xuân:
“Ít ra… ta còn giống mẫu thân nàng ấy.”
Nói đến đây, Mộ Vô Trác lại nhớ đến đêm qua..
Vân Kiến bị hắn bắt nạt đến rơi nước mắt, rúc vào lòng hắn, liên tục gọi “nương thân ơi”.
Đáng yêu vô cùng.
Ngẩng đầu nhìn sang Tiêu Bạch Chi với vẻ mặt như vừa mất cả thiên hạ, tâm tình hắn lại càng sảng khoái.
Huống hồ…
Ai nói Vân Kiến không thích hắn chứ?
Chỉ là so với người khác, nàng có phần ngốc nghếch hơn một chút mà thôi.
Câu ấy gọi là gì nhỉ…
À phải, đại trí nhược ngu.
[Người thật sự thông minh thường giả vờ ngốc nghếch, không khoe khoang tài trí, mà ngược lại, giữ mình khiêm nhường, trầm lặng, như thể không màng sự đời.]
Dù sao thì… ngày tháng còn dài, hắn cũng không vội.
Một đời không đủ thì còn có cả kiếp sau.
…
Cuối cùng của câu chuyện, là một tiểu hồ ly đã tu luyện thành tinh, sau cả ngàn năm đã khai mở linh trí.
Hắn tìm lại được vị tiểu Bồ Tát đã từng cứu vớt hắn trong cơn nguy khốn năm xưa.
Nhưng đã trôi qua quá lâu, tất cả chỉ còn là nơi hoang tàn đỗ nát
Hắn xòe ra chín đuôi lộng lẫy, dựng lại ngôi chùa cũ vì nàng, đúc cho nàng tượng vàng, đuổi sạch những kẻ vọng niệm đến gần nàng.
Chờ đợi đến ngày pháp thân của nàng tái hiện nhân gian.
Hồ ly tinh nghĩ..
Rồi sẽ có một ngày, nàng sẽ nhìn thấy hắn, thấy được tất thảy tình ý hắn luôn cất giấu.
Hắn đem chiếc đuôi mềm mại phủ lấy tượng Bồ Tát, yên lặng mà chờ đợi ngày ấy đến.
Nhưng hồ ly không biết.
Hắn cũng không nghe thấy…
Khi Bồ Tát vẫn chỉ là tượng đất, lần đầu trông thấy hắn..
Đã khe khẽ phát ra một tiếng động.
Thình thịch. Thình thịch.
Một cái nhìn. Một đời luyến lưu.
Vạn năm, chỉ vì một ánh mắt.
(Toàn Văn Hoàn)