Cô mới dọn đồ ăn lên bàn, cửa mở : "Này, Tiểu Dạng, con về từ lúc nào cha ... AI mùi gì thơm quá ?"
Hai vợ chồng mở cửa nhà ngờ nghênh đón bởi một mùi đồ ăn thơm phức. Hoa Quốc Khánh và Hoà Trương Tuệ tự chủ nuốt nước miếng, đôi mắt nhanh chóng đảo sang bàn ăn, đó ba chén cơm chiên trứng, hai chén canh, mỗi chén chỉ hơn phân nửa.
Bụng hai vợ chồng kêu vang vì đói, trong đầu bọn họ lúc chỉ một suy nghĩ duy nhất, ăn!
Hoa Dạng một bên múc thêm canh, một bên đầu thoáng qua, bỗng nhiên một cỗ thiết lan toả khắp , phảng phất như hai bọn họ chính là cha ruột của cô. Hoa Dạng kịp suy nghĩ nhiều, liền lên tiếng : "Cha , trưa nay nhà chúng sẽ ăn cơm chiên trứng thập cẩm, hai rửa mặt cho mát đây ăn cơm."
Trên Hoa Quốc Khánh và Hoà Trương Tuệ đang mặc quần áo rách, mụn vá đắp từ xuống , sót một chỗ nào. Cả thì dơ hầy, làn da vì việc dầm mưa dãi nắng mà phơi đến ngăm đen. Ai cũng bọn họ là nông dân lao động vất vả.
Hai vợ chồng múc nước rửa tay rửa mặt với tốc độ bàn thờ, đều gấp gáp chờ nổi, nhanh chóng phi lên bàn ăn cơm. Cầm đôi đũa ăn tay, liền và vài ngụm cơm chiên miệng. Động tác nhanh nhẹn dứt khoát, đó chuyển thành ăn ngấu nghiến, vùi đầu hẳn chén cơm, cả buổi cũng từng ngẩng đầu lên câu nào.
Bọn họ cơm chiên trứng thập cẩm chinh phục, đây là món gì, đơn giản mà ngon như !
Hoa Dạng múc cho phần cơm ít nhất trong cả ba , cô chậm rãi ăn tận hưởng mùi vị, mỗi một ngụm đều thể nếm đặc sắc của mỗi nguyên liệu, một chút dầu mỡ nào. Cô hài lòng với món , đó với tay thưởng thức chén canh cà chua trứng nấu với cải bẹ, ừm, cũng ngon, thơm bổi
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nau-an-o-thap-nien-80/8.html.]
Hoa Dạng thầm nghĩ, đúng là hổ danh đầu bếp mấy trăm vạn fans hâm mộ, chỉ tiếng mà còn miếng, nấu vài món đơn giản cũng thể trở thành mỹ vị.
Cả nhà ba đang ăn vui vẻ, khí cực kì hoà thuận, bỗng một bóng dáng xuất hiện ở cửa hét lớn như thể cháy nhà, doạ cho ba bên trong hết hồn một phen: "Này! Nhà các hôm nay ăn vụng đồ ngon gì đấy? Sao chia một phần mang sang cho nhà chị?"
Nhà họ Hoa một quy định bất thành văn, cho dù chia nhà, nhưng nếu ai đồ ăn ngon thì biếu một phần cho cha và em ăn cùng.
Nói cho oai thôi chứ hai nhà cũng chả đem đồ ăn sang đây mấy . Nhà bác cả ít lâu lâu sẽ đem cho nhà Hoa Dạng một chén thịt kho tàu, còn nhà bác hai thì một hạt cơm cũng chứ đừng là đồ ăn ngon.
Nhà của Hoa Dạng thì khỏi bàn, nghèo ngu hiếu, ngày lễ ngày tết gì cũng đều mua thịt rôi mang sang biếu cha và hai . Cho dù cả nhà cô ăn rau uống cháo, một món ăn mặn, cũng tuyệt đối thiếu đồ ngon cho mấy nhà .
Hoa Dạng ngẩng đầu, thấy đến là Canh Thục Phương, vợ của bác hai, trong lòng thầm thở dài, trời đánh còn tránh bữa ăn mà thật vô ý tứ. Bình thường bà ham món lợi nhỏ , còn thêm cái tật tham ăn biếng . Đằng một đứa nhóc chui , là con trai độc nhất của nhà bác hai, tên Hoa Chí Cường.
Tên nhóc lớn lên khoẻ mạnh kháu khỉnh, thích nhất là gây chuyện sinh sự, lớn hơn Hoa Dạng nửa tuổi, vì cũng học chung lớp sáu. Dù học cùng một trường nhưng tình cảm em của hai cũng khá là bao, đúng hơn, Hoa Chí Cường thích nhất là trêu chọc giễu cợt em họ nhát gan của .
Cô thấy Canh Thục Phương hỏi nhưng cũng chỉ thoáng qua, thèm ngẩng đầu lên trả lời, trời đất bao la cơm mới là nhất, những chuyện khác đều quan trọng!