Nấu Ăn Ở Thập Niên 80 - 22
Cập nhật lúc: 2024-07-30 11:09:10
Lượt xem: 609
Hoa Dạng thấy vậy cũng không hề chột dạ, muốn xem muốn nhìn gì thì tuỳ, cô cũng không thèm quan tâm, mắc gì phải sợ bọn họ? Cô đang đứng ở trong nhà của mình kia mà.
Cái nồi trên bếp bỗng phát ra thanh âm sôi sùng sục, Hoa Dạng chạy lại dở cái nắp ra, một lồng bánh bao trắng trẻo mập mạp hiện ngay trước mắt, nhìn đáng yêu cực kì, thậm chí cô còn có cảm giác không nỡ ăn chúng.
Dưới cái nhìn chăm chú của hai anh em nhà kia, Hoa Dạng từ từ gắp ra một cái bánh bao nhỏ để nếm thử, vị nhân củ cải tươi mềm lại ngọt bùi, không hề thua bánh bao nhân thịt ở hiện đại chút nào. Vẻ mặt cô lúc ăn cực kì hạnh phúc, mi mắt cũng cong cong như lưỡi liềm.
"Ùng ục." Tiếng nuốt nước miếng bỗng vang lên ở trong căn phòng, Hoa Dạng vừa nhìn qua, chỉ thấy Hoa Chí Vĩ mặt đỏ tai hông có vẻ đang rất xấu hổ.
Cho dù rất thèm nhưng bọn họ đã sớm chia nhà từ lâu, cậu ta cũng không có mặt mũi để đi lên dành giật đồ ăn nhà em họ, cứ cảm thấy nếu mình thật sự làm vậy thì cũng quá vô duyên đi?
Hai bên đang giương cung bạt kiếm vì đồ ăn, Hoa Chí Hồng bỗng lôi từ trong cặp ra một cuốn sổ ghi chú bằng da màu đen đưa cho Hoa Dạng. Hai mắt của thiếu niên hàm chứa ý cười, khẽ cất giọng nói: "Đây là sổ ghi chú anh mới mua, chưa xài lần nào đâu, tặng cho em đó."
Hoa Dạng nhướng mày, cảm thấy ngoài ý muốn nhưng vẫn đưa tay ra nhận, xem ra người anh họ này cũng rất biết điều. Nhận xong cô hào phóng đi lấy hai chén cháo trứng thịt nạc đem qua cho hai người bọn họ ăn.
Hoa Chí Vĩ chờ không nổi, liền múc một muỗng lớn bỏ vào miệng, đôi mắt lập tức trừng to, cứ như vừa ăn được đan dược của thần tiên chế tạo ra, trời ơi... sao lại ngon như vậy? Ngay sau đó, cậu ta trực tiếp quăng luôn cái muỗng sang một bên, cầm cả chén cháo lên tu ừng ực, chỉ thấy yết hầu ở cổ Hoa Chí Vĩ chuyển động lên xuống không ngừng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nau-an-o-thap-nien-80/22.html.]
So với người bên cạnh thì tướng ăn của Hoa Chí Hồng nhìn lịch sự hơn hẳn, mặc dù tốc độ húp cháo của cậu ta không hề chậm chút nào. Đôi mắt của Hoa Chí Hồng híp lại thành một đường, vẻ mặt cực kì hưởng thụ.
Hoa Chí Vĩ nhanh chóng ăn hết chén cháo, còn cẩn thận húp đến giọt cuối cùng thì mới chịu buông tha. Cậu ta cảm thấy đây là chén cháo ngon nhất trên đời mà mình từng được ăn, thậm chí ngon đến nỗi muốn nuốt luôn cả cái lưỡi vào.
Cháo vừa mềm vữa nhuyễn, cũng chả biết Hoa Dạng bỏ cái gì vào bên trong, hương vị rất đặc biệt, thơm mà không ngấy, làm cho cậu ta chỉ muốn ăn nữa ăn mãi. Một chén cháo vừa ăn xong, dạ dày cũng trở nên ấm áp dễ chịu, thoải mái đến mức nói không nên lời.
Hoa Chí Vĩ nhanh chóng đưa tay lên quệt miệng, lên tiếng thông báo một tin động trời: "Tôi, Hoa Chí Vĩ, xin tuyên bố từ nay trở đi sẽ là con nuôi của chú thím ba, là anh trai của Tiểu Dạng. Cho dù không sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng nguyện ăn chung cùng tháng cùng ngày."
Hoa Dạng đang ngồi ở bên cạnh uống nước trà mà xém xíu phun hết ra ngoài, anh họ thân yêu của tôi ơi, ba mẹ anh có biết anh là người dễ dãi như vậy không?
Hoa Chí Vĩ không thèm uống nước súc miệng, cậu nhanh chóng sấãn lại gần Hoa Dạng, cười nịnh nọt nói: "Em gái à, cho anh thêm một chén cháo và hai cái bánh bao nữa đi!"
Cô cảm thấy bất lực trước sự mặt dày của người này, ngay cả tiếng em gái cũng kêu ra khỏi miệng, ai không biết còn tưởng quan hệ giữa bọn họ thân thiết lắm vậy.
Hoa Dạng còn muốn chắp tay bái phục Hoa Chí Vĩ, đây hẳn là trắng trợn cọ cơm trong truyên thuyết rồi, chả trách người ta mới có câu miếng ăn là miếng nhục!
Trước ánh mắt mong đợi của hai anh em bọn họ, Hoa Dạng dẩu môi đáp: "Bánh bao em chỉ làm có hai mươi cái thôi chứ không có nhiều, đây là toàn bộ đồ ăn tối của cả nhà em, với lại ba mẹ từ sáng tới giờ vẫn chưa có gì bỏ bụng cả"