Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nấu Ăn Ở Thập Niên 80 - 166

Cập nhật lúc: 2024-07-31 09:45:01
Lượt xem: 954

Thời gian trôi qua rất nhanh, bài luận văn của Hoa Dạng khiến các giáo sư chú ý, phó viện trưởng kêu cô qua phòng họp nói chuyện để giao lưu cùng với các chuyên gia.

Quan điểm của Hoa Dạng vừa mới mẻ lại độc đáo, so với nước ngoài còn muốn tiên tiến hơn, điều này làm nhóm chuyên gia phải lên tiếng thán phục.

Phó viện trưởng rất thích người tài, liền nhận cô làm học trò thân thiết, có hoạt động gì hay cũng sẽ mang theo cô. Hoa

Sinh nhật thây giáo, một đám học trò đều tới, tay cầm theo lễ vật, ăn mặc quần áo ngăn nắp, đều là người thành công có thể hô mưa gọi gió. Hoa Dạng cũng là một người từng trải, không chỉ có kinh nghiệm mà còn quen biết và có mối quan hệ tốt với rất nhiều người.

Hôm nay là ngày sinh nhật của phó viện trưởng, học trò của ông đều tụ lại đông đủ, người nào người nấy tay xách theo lễ vật, ăn mặc sang trọng, toàn bộ đều là người hô mưa gọi gió ở trong khắp các giới.

Một đám người đang nói chuyện cười đùa, không khí cực kỳ hài hòa, bỗng nhiên, một hương thơm truyền tới, làm cho mọi người cảm thấy một trận đói bụng, có người lập tức hỏi: "Thơm quá đi mất, đây là đầu bếp nhà ai?"

Tưởng viện trưởng đắc ý nhướng mày, nói với giọng đầy tự hào: "Là vợ thầy cùng một học muội của các em nấu cơm, các em ngồi chờ ăn là được."

"Học muội?" Một nam sinh bất ngờ hỏi: "Là người nào vậy thầy?"

"Thầy mới thu nhận học trò cuối cùng." Mặt mày ông chứa đầy ý cười, vốn là thích người có tài, nhìn trúng tài hoa của Hoa Dạng, lại không nghĩ tới cô cũng là một đứa nhỏ tốt, chỉ cần đối xử với cô tốt một chút, cô liền đáp lại gấp mười lần.

Ngày thường rảnh rỗi thì Hoa Dạng liền tới trò chuyện cùng hai người bạn già bọn họ, còn làm mấy thứ đồ ăn ngon cho hai người ăn, khiến cho bọn họ cảm thấy thật ấm áp.

Con cái của bọn họ đều đã ra nước ngoài du học, chỉ có hai vợ chồng già làm bạn với nhau, nhiều lúc không tránh được có chút cô đơn tịch mịch, giờ có đứa nhỏ Hoa Dạng này, thì không còn giống như trước nữa.

Mọi người kinh ngạc không thôi, hai mặt nhìn nhau, học trò cuối cùng ý nghĩa không tâm thường nha.

"Về sau thầy không nhận học trò nữa ư?”

"Có các em là đủ rồi." Tưởng viện trưởng vẫy vẫy tay, tươi cười nói: "Đứa nhỏ Tiểu Dạng này thông minh lại lanh lợi, nhân phẩm cũng tốt, ở phương diện kinh tế cũng rất có thiên phú, không chỉ mình thầy thích em ấy, mà vợ thầy lại càng thích"

Duyên phận giữa người với nhau chính là kỳ diệu như vậy, khi vợ ông té ngã ở trong trường, là Hoa Dạng gặp được bà, cũng đưa bà đi bệnh viện, còn đóng trước tiền viện phí và thuốc men.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nau-an-o-thap-nien-80/166.html.]

Lúc ấy, cô cũng không biết đó là vợ của ông. Chỉ là có lòng tốt, nguyện ý giúp đỡ một cái người xa lạ.

Đây mới là lí do làm ông phá lệ đem sinh viên vừa mới học năm nhất như Hoa Dạng nhận làm học trò chân chính, phải biết rằng, những học sinh trước kia ông chỉ dạy đều đã là thạc sĩ.

Mọi người không nghĩ tới thầy giáo mình lại đánh giá học muội năm nhất này cao như vậy, không kiềm chế được sợ ngây người, đây vẫn là người thầy giáo đối với bọn họ nghiêm túc đến cực điểm sao?

"Tưởng học đệ, xem ra em sắp thất sủng rồi." Có người lên tiếng nói đùa một câu.

Tưởng Trọng Hoa là con cả của viện trưởng Tưởng, ở nước ngoài học tập chuyên sâu, lân này cậu cố ý trở về để chúc thọ cho cha mình: "Tôi rất cảm kích những việc học muội làm cho cha mẹ tôi, chúng tôi không thể luôn ở bên người bọn họ, em ấy đã thay chúng tôi hiếu thảo với hai người, tấm lòng này tôi xin ghi nhận."

Trong lời nói tràn đầy sự cảm kích và biết ơn

Tưởng Sân nhìn đứa con cả mà mình coi trọng nhất. Lúc này tâm trạng của ông cực kì phấn khởi, nhưng đáng tiếc là con thứ hai không thể trở về.

Mọi người đối với vị học muội này càng thêm tò mò, ánh mắt trông mong nhìn vào phòng bếp, mấy bạn nữ thì đứng dậy đi hỗ trợ, vợ thầy đang bận rộn nấu ăn, các cô ngồi chờ ở đây cũng có chút xấu hổ.

Đúng lúc này, vợ của viện trưởng bưng một cái khay ra, bên trong là một mâm đồ ăn có bốn màu bắt mắt.

Có học sinh nhanh tay tiếp lấy: "Cô cứ để chúng em làm, cô đi nghỉ ngơi cho khỏe đi."

Bà Tưởng vui vẻ hớn hở nói: "Cô có mệt gì đâu, đều là Tiểu Dạng nấu hết, cô chỉ là trợ thủ cho em ấy thôi."

Một giọng nói thanh thúy vang lên: "Đồ ăn đã xong hết rồi, mời mọi người nhập tiệc nhé."

Chỉ thấy một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều xuất hiện ở trước mắt mọi người, cô mặc một cái áo lông hồng nhạt, phối với chân váy ca rô cùng một đôi giày da màu đen, trên người cô gái tràn đây hơi thở của thanh xuân.

Mọi người trợn mắt há hốc mồm, người này cũng quá trẻ đi, mặt còn non nớt như vậy: "Thầy à, đây là học muội của chúng em á? Bao nhiêu tuổi rồi?"

"Em ấy đang học năm nhất." Tưởng viện trưởng nhìn về phía cái khay trong tay Hoa Dạng, cô biết ông thích nhất là món lẩu chua cay, trong lòng ông vui vẻ muốn nở hoa.

Loading...