**Chương 3: Sân Gạch Nóng Nực**
Những ngày hè ở thôn Đông Xá dường như dài vô tận. Mặt trời chói chang như đổ lửa xuống mặt đất, khiến mọi thứ trở nên oi bức và ngột ngạt. Quân ghét nhất là buổi trưa. Khi ấy, tất cả mọi người đều trốn trong nhà để tránh nóng. Chỉ còn lại cậu, một mình nằm dài trên chiếc chõng tre đặt giữa sân gạch, mồ hôi nhễ nhại.
"Nóng quá!" Quân lẩm bẩm, dùng tay quạt lia lịa. Chiếc quạt mo cau nhỏ bé chẳng thể xua đi cái nóng hầm hập phả vào mặt.
Bà Lựu từ trong nhà bước ra, trên tay cầm một chiếc lá dứa xanh mướt. Bà ngồi xuống bên cạnh Quân, nhẹ nhàng quạt cho cậu.
"Cháu nóng lắm hả? Để bà quạt cho." Bà Lựu nói, giọng nói dịu dàng.
Quân liếc nhìn bà, rồi nhắm mắt lại. Hơi mát từ chiếc lá dứa phả vào mặt, xua tan đi phần nào cái nóng bức.
"Lá dứa này thơm quá bà ạ." Quân nói, hít một hơi thật sâu.
"Ừ. Bà trồng lá dứa ở ngoài vườn đấy. Mùa hè, quạt lá dứa là mát nhất." Bà Lựu cười hiền hậu.
Cả hai bà cháu cùng nhau im lặng. Chỉ có tiếng quạt lá dứa xào xạc và tiếng ve kêu râm ran trên những hàng cây.
"Bà ơi, bà kể chuyện cho cháu nghe đi." Quân nói, phá tan sự im lặng.
"Cháu muốn nghe chuyện gì?" Bà Lựu hỏi.
"Chuyện gì cũng được. Chuyện hồi xưa ấy." Quân đáp.
Bà Lựu suy nghĩ một lát, rồi bắt đầu kể chuyện.
"Ngày xưa, khi bố cháu còn bé, nhà mình nghèo lắm. Ông nội cháu mất sớm, một mình bà phải gồng gánh nuôi bố cháu ăn học. Hồi đó, chiến tranh ác liệt lắm. Bom đạn rền trời, cả làng mình phải sơ tán hết. Bà phải giấu cơm cho bố cháu ăn để không bị đói. Nhiều lúc, bà nhường hết phần cơm của mình cho bố cháu, còn bà thì nhịn đói..."
Quân lắng nghe câu chuyện của bà, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả. Cậu chưa từng biết bà mình đã trải qua những khó khăn, vất vả như vậy.
"Thế bố cháu có biết chuyện đó không bà?" Quân hỏi.
"Biết chứ. Bố cháu thương bà lắm. Bố cháu bảo, sau này lớn lên, nhất định sẽ báo hiếu cho bà." Bà Lựu nói, giọng nói nghẹn ngào.
"Thế bây giờ bố cháu có báo hiếu cho bà không?" Quân hỏi tiếp.
Bà Lựu mỉm cười. "Có chứ. Bố mẹ cháu luôn quan tâm, chăm sóc bà. Như thế là bà vui rồi."
Quân im lặng. Cậu nhìn bà Lựu, trong lòng cảm thấy biết ơn và yêu thương bà hơn bao giờ hết.
"Bà ơi, cháu xin lỗi vì đã hỗn láo với bà." Quân nói, giọng nói chân thành.
Bà Lựu xoa đầu Quân. "Không sao đâu cháu ạ. Bà biết cháu còn nhỏ, chưa hiểu chuyện."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nang-tren-san-gach/3.html.]
Cả hai bà cháu cùng nhau im lặng. Chỉ có tiếng quạt lá dứa xào xạc và tiếng ve kêu râm ran trên những hàng cây.
Buổi chiều, Quân quyết định giúp bà Lựu làm việc nhà. Cậu theo bà ra vườn, học cách nhổ cỏ, tưới rau. Ban đầu, cậu còn vụng về, lóng ngóng. Nhưng dần dần, cậu cũng quen tay và làm việc nhanh hơn.
"Cháu làm tốt lắm." Bà Lựu khen ngợi Quân.
Quân mỉm cười. Cậu cảm thấy vui vẻ và tự hào khi giúp đỡ bà.
Đến tối, Quân đề nghị bà Lựu dạy cậu nấu cơm. Bà Lựu vui vẻ đồng ý.
"Đầu tiên, cháu phải vo gạo cho sạch. Sau đó, cho nước vào nồi theo tỉ lệ..." Bà Lựu hướng dẫn Quân từng bước một.
Quân chăm chú lắng nghe và làm theo. Cậu cẩn thận đong gạo, vo gạo, rồi cho nước vào nồi.
"Bây giờ, cháu phải nhóm bếp." Bà Lựu nói.
Quân ngơ ngác. "Nhóm bếp á? Cháu chưa làm bao giờ."
"Không sao. Bà sẽ dạy cháu." Bà Lựu cười hiền hậu.
Bà Lựu hướng dẫn Quân cách xếp củi, châm lửa. Quân cẩn thận làm theo lời bà. Nhưng mãi vẫn không thể nhóm lửa được.
"Khó quá bà ạ." Quân than thở.
"Phải kiên nhẫn chứ. Cháu cứ thử lại đi." Bà Lựu động viên.
Quân hít một hơi thật sâu, rồi tiếp tục cố gắng. Cuối cùng, ngọn lửa cũng bùng lên, sưởi ấm cả căn bếp.
"Cháu làm được rồi!" Quân reo lên vui sướng.
Bà Lựu mỉm cười. "Cháu giỏi lắm."
Sau khi cơm chín, Quân cẩn thận múc cơm ra bát, rồi dọn lên bàn ăn.
"Hôm nay, cháu nấu cơm đấy ạ." Quân nói với bà Lựu.
Bà Lựu gắp một miếng cơm, đưa lên miệng nhai thử. "Cơm ngon lắm cháu ạ."
Quân mỉm cười. Cậu cảm thấy vui vẻ và tự hào khi được nấu cơm cho bà ăn.
Từ đó trở đi, Quân thường xuyên giúp bà Lựu làm việc nhà. Cậu học cách nhóm bếp, nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa, giặt quần áo... Cậu không còn là cậu bé ngỗ nghịch, lười biếng ngày nào nữa. Cậu đã trở thành một người cháu ngoan ngoãn, biết quan tâm, chăm sóc bà.
Và cứ thế, mùa hè ở thôn Đông Xá trôi qua một cách bình dị nhưng đầy ý nghĩa. Quân dần dần hòa nhập với cuộc sống ở quê. Cậu yêu những buổi trưa hè nóng nực trên sân gạch, yêu những câu chuyện bà kể, yêu những công việc nhà đơn giản nhưng ấm áp. Cậu nhận ra rằng, hạnh phúc không phải là những thứ xa hoa, đắt tiền, mà là những điều giản dị, gần gũi trong cuộc sống hàng ngày.