Đêm đó, tại phòng nghị sự hoàng gia, khi Bệ hạ Charles thuận miệng thông báo một tin, cả phòng họp chìm tĩnh lặng.
"Khụ, thưa các vị, theo các vị, chúng nên cử vị đại nhân nào đến trấn thủ hành tinh Kỳ Lý đây?"
Chiếc bàn hội nghị hình chữ nhật, Bệ hạ Charles ở vị trí đầu bàn, hai bên lượt là đại diện của Bộ Quân sự và Bộ Chính trị.
Ở vị trí hàng đầu của Bộ Quân sự và Bộ Chính trị, mỗi bên ba vị đại quý tộc cấp bậc nguyên lão đang . Bạch Tu ở vị trí thứ tư bên phía Bộ Chính trị.
Lúc , Bạch Tu ngay ngắn ghế da, dáng vẻ thẳng tắp nghiêm nghị. Anh cụp mắt, thu ánh sắc lạnh, dửng dưng những ánh mắt dù lộ liễu kín đáo đang dồn về phía . Dường như bộ nội dung cuộc họp chẳng hề liên quan gì đến .
Bệ hạ Charles thấy ai lên tiếng cũng hề tỏ vẻ bực bội, ông vẫn mỉm hỏi ông cụ đầu tiên bên tay : "Lão tướng quân Keston, ngài cao kiến gì ?"
Tướng quân Keston yên tại chỗ, giọng bình thản đáp: "Bệ hạ Charles, già , ngài nên cho lớp trẻ nhiều cơ hội hơn."
Một vị đại quý tộc với khí thế áp đảo ở vị trí đầu tiên bên trái khẩy một tiếng: " thấy tướng quân Keston đây học thói cậy già lên mặt đấy nhỉ, e rằng chiếc ghế đó dính keo cũng nên!"
Trong mắt tướng quân Keston lóe lên một tia sắc lạnh, ông nhạt : " già , nhấc nổi nữa. thấy là cứ để cháu trai của trưởng lão Wilton , thanh niên đó ưu tú lắm."
Trưởng lão Wilton trừng mắt, lửa giận bùng lên: "Thằng cháu bất tài nhà bì với đứa cháu bảo bối của tướng quân Keston chứ! Hay là để cháu trai của ngài , ngài thấy thế nào?"
"Rầm!" Tướng quân Keston nén giận đập mạnh tay xuống bàn! Khiến tất cả giật nảy !
"Ai mà chẳng , gia tộc Keston đời đời chinh chiến sa trường, lăn lộn nơi trận mạc, thế mà sinh một thằng cháu chỉ công việc bàn giấy!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nang-tien-ca-be-bong-o-tinh-te/chuong-56-hoi-nghi.html.]
"Sao nào, Bộ Quân sự hết chắc! Đến nỗi điều một thằng nhóc chỉ cầm bút của gia tộc Keston trận mạc ?"
Bệ hạ Charles thấy tướng quân nổi giận thì vội vàng dậy giảng hòa: "Lão tướng quân bớt giận, lão tướng quân bớt giận, trưởng lão Wilton ý đó ."
Tướng quân Keston hề nể nang, hừ lạnh : "Vậy là ý gì?"
"Gia tộc Keston vì Liên Bang mà năm nào cũng đầu rơi m.á.u chảy, c.h.ế.t kẻ mất, giờ chỉ còn mỗi thằng cháu chỉ cầm bút thôi. Sao hả? Vẫn chịu buông tha cho nó ?"
Bệ hạ Charles giật : “Lời của lão tướng nghiêm trọng quá . Liên Bang ngày hôm nay, công lao của gia tộc ngài thể kể xiết. Tất cả chúng đều ghi lòng tạc , luôn kính trọng và ơn.”
Lúc , tướng quân Keston mới chịu xuống: "E rằng trong mắt một vài kẻ, họ chỉ mong chúng biến mất cho khuất mắt thôi!"
Bệ hạ Charles vội lau mồ hôi lạnh: "Làm gì chuyện đó, gì …"
Trưởng lão Wilton như , : "Lão già , ông nổi nóng cái gì chứ! Chẳng qua chỉ cháu trai nhà ông ưu tú hơn thằng Arthur bất tài nhà thôi mà. Người càng già tính tình càng nóng nảy thế!"
Tướng quân Keston thèm liếc ông lấy một cái, chỉ im bất động, mắt mũi, mũi tim, thèm để ý đến bất cứ ai nữa.
Trưởng lão Wilton thấy thái độ đó của ông thì tức đến sôi máu, bèn sang phía Bạch Tu, khẩy : "Bạch Tu quả là ngày càng xuất chúng, là cho ý kiến xem ?"
Bạch Tu khẽ nhướng mi, hàn khí trong mắt tựa như một thanh gươm sắc lạnh phóng thẳng tim Wilton. Ông giật nảy , suýt chút nữa mất mặt giữa phòng họp. khi kỹ thì Bạch Tu vẫn là thanh niên với vẻ ngoài lạnh lùng, xa cách như thường lệ.
Cứ như thể cái sắc lẹm chỉ là ảo giác, khiến tim Wilton đập thình thịch. Lẽ nào Bạch Tu và trai , Bạch Cảnh, giống đến mức khiến ông sinh ảo giác ư?
Một giọng lạnh lùng vang lên: " tiến cử Arthur. Gần đây năng lực của tiến bộ vượt bậc, là thích hợp nhất."