Nặng Nợ Tình Duyên - Chương 60
Cập nhật lúc: 2024-11-24 12:44:15
Lượt xem: 1
Tiếp đó là tiếng la thất thanh cùng tiếng ồn ào cất lên
"Trời ơi phỏng chân tôi rồi, c.h.ế.t tôi rồi trời ơi ...
"Á….đổ bễ hết rồi, đổ bễ hết trơn hết trọi rồi.
" Hu hu cậu hai, cậu hai làm gì thế này..cậu hai ơi cậu hai...Cậu có sao không cậu hau
Tôi hơi hoảng, trong đầu chợt dấy lên nỗi bất an khi nghe tiếng la của v.ú Huệ, tiếng khóc của con Sen và tiếng của dì Lành vang lên, cả tiếng gọi cậu hai lảnh lót, biết là Tùng đang ở đó, biết là chắc mọi chuyện anh làm là có nguyên nhân nhưng tôi không khỏi chột dạ mà chạy nhanh đi xuống.
Cảnh tượng trước mắt khiến tôi chùng chân đứng lại, tầm mắt mở to hết cỡ, không thể tin được Tùng đứng đó cười cợt vui vẽ lại còn vỗ tay khoái chí nhưng làm được một việc tốt, còn lại thì vẻ mặt bà v.ú Huệ đen kịt, tức giận trừng mắt nhìn Tùng ú ớ không phát ra tiếng được. Bé Linh với dì Lành thì mặt mày xanh như tàu lá, người thì nhặt mấy đồ vật bị bễ, người thì đứng cạnh trông chừng Tùng. Sau giây phút kinh hoàng, thì v.ú Huệ nhảy đỏng, trừng mắt nhìn Tùng nói lớn
"Cậu bị khùng thì ở trong phòng cho người ta nhờ, khùng mà cứ chạy lung tung thế này định hại người ta hả? Đúng là mới sáng, nhìn mặt thằng khùng như cậu là xui tận mạng rồi.
Cái biểu cảm của bà v.ú lúc này rất chi là khó chịu cùng với sự tức giận vô cùng hướng về phía Tùng. Bé Linh nghe v.ú mắng cậu đôi mắt nó đỏ hoe nhưng con bé cứng miệng lắm, tôi thấy nó không kiêng dè , lấy hết dũng khí ra mà trả lời thẳng lại v.ú Huệ trong khi Tùng đứng cạnh vẫn trưng bản mặt ngây ngô ra như chẳng biết thảy chuyện gì!
" Vú ? Sao v.ú nặng lời thế, cậu bị bệnh , cậu lỡ tay thì để con dọn dẹp lại, dù gì cậu có khùng điên gì thì cậu cũng là cậu chủ nhà này, v.ú dù lớn nhưng v.ú cũng chỉ là người ở. Vú mắng v.ú chửi cậu như vậy v.ú không sợ ông nghe ông đuổi v.ú đi à?
Vú Huệ đứng đó, hai tay liên tục cầm lấy hũ mật ong thoa thoa cái bàn chân của mình, một mảng da bị phồng đỏ lên,vừa nghe con Linh trả lời v.ú đã trừng mắt sừng sồ lại nó
"Mày thì biết cái c.h.ó gì mà nói hả, có tin tao cho mày ăn tát không? Mày bênh nó nhưng mày nhìn kia kìa, thuốc của bà cả bị nó làm hư hỏng hết rồi. Mày nghĩ ông Đình có để yên cho nó hay không hả?
" Thuốc hỏng thì đi mua lại là được, con nghĩ ông cũng không khó khăn gì?
"Cái con này, mày...mày…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nang-no-tinh-duyen/chuong-60.html.]
Bà v.ú thẳng tay vứt hũ mật ong xuống đất rồi đứng thẳng dậy giơ tay lên định đánh con Linh. Trông cảnh tượng này tôi lập tức đi tới, giữ tay v.ú Huệ lại tôi cau mày nhìn v.ú gằn giọng nói lớn
"Vú làm cái chi đó?
Vú Huệ mang gương mặt đỏ ngầu quay sang tôi, bà vung tay ra rồi tức giận trả lời
" Mợ xuống đúng lúc lắm. Mợ coi thằng chồng của mợ nó phá hoại kia kìa. Tại sao không trông nó mà để nó chạy rông ra ngoài vậy hả?
Trong lòng tôi cực kỳ khó chịu khi nghe những lời bà v.ú nói, nhưng vẫn cố tỏ ra bình thản hỏi lại
"Anh Tùng phá gì hả vú?
" Mợ xem đi. Xem cái trò thằng Tùng nó làm kia kìa.
Bà v.ú vừa nói vừa chỉ tay về phía cái tủ bị ngã sập nằm trơ trơ xuống nền nhà cho tôi xem,cùng lúc đó Tùng chạy đến, anh vòng hai tay ôm chầm lấy tôi. Anh nói với cái giọng vui vẻ.
"Vợ vợ ơi. Anh cho vợ xem cái này.
Vừa nói Tùng vừa buông tôi ra rồi anh đưa một tay đang nắm chặt lên, tôi ngẩng người ngạc nhiên nhìn Tùng, không biết anh đang bày trò gì, rồi tất cả mọi người cũng đều đổ dồn ánh mắt nhìn vào bàn tay của Tùng. Tôi thấy Tùng nháy mắt với tôi sau đó từ từ anh mở tay ra, trong lòng bàn tay anh lúc này là một nắm thuốc trộn lẫn trong đó có cả bột của củ bình vôi.
Vú Huệ nhìn thấy liền sửng người, tôi thấy mặt bà ấy tái đi. Cùng lúc từ phía sau có tiếng bước chân đi vào, cùng giọng nói uy nghiêm của ông Đình Hào vang lên
" Mới sáng mọi người làm cái chi mà um sùm cả lên vậy hả?
Tôi cứ nghĩ bà v.ú sẽ lanh lảnh cái miệng mà mách ông, nhưng không?bà tự nhiên im bặt không nói không rằng, khuôn mặt cứ trầm tư nhìn mãi vào lòng bàn tay Tùng suy nghĩ gì đó,tôi đoán chắc bà biết thứ Tùng đang cầm là gì nên bà ta dù có gan lớn đến mấy cũng không dám manh động nữa, nhìn lại Tùng tự nhiên tôi thấy mắc cười, nhưng không dám mở miệng chỉ cong cong môi lên nhìn anh. Trong lòng thầm nghĩ đúng là Tùng biết cách hại người mà, không cần nói hay chửi chỉ cần hành động thôi là bà v.ú đã hết dám hé răng rồi.