Nặng Nợ Tình Duyên - Chương 53
Cập nhật lúc: 2024-11-24 12:44:02
Lượt xem: 1
Tôi lắc đầu phủ nhận trong buồn bã
"Không có. Tại em đang nghĩ đây là duyên nợ của chị Ngọc My, bây giờ bà cả bị mất trí nhớ nên bà không nhận ra em. Lỡ may sau này bà cả nhớ lại, bà biết em không phải người mà bà ưng làm con dâu bà, chắc bà buồn lắm. Với lại biết đâu khi anh kết thúc cái vai cậu hai khùng này, anh quay lại là một cậu hai đẹp trai, thành đạt, nắm trong tay gia sản khủng của nhà họ Đình, đến lúc đó biết bao nhiêu cô gái con nhà giàu sang quyền quý muốn gả cho anh, anh sẽ quên tôi đi...Cuối cùng vai diễn của tôi cũng kết thúc tôi ra đi như một người xa lạ lướt qua đời anh. Lúc ấy anh và mọi người khi vô tình nhớ đến tôi cũng chỉ nhớ rằng tôi là một cuộc mua bán mà thôi, và chẳng có ai luyến tiếc một món hàng đã hết thời hạn sử dụng cả.
Càng nói tôi càng buồn, vì sợ nước mắt sẽ rơi xuống nên tôi liền ngước mặt nhìn lên cố gắng ngăn đi dòng lệ rồi nuốt ngược vào trong. Tùng ngồi cạnh, anh thở dài đợi tôi nói hết anh mới lên tiếng hỏi
" Em nghĩ đến mức đó luôn hả?
"Dù gì thì chắc sẽ xảy ra, nên lo xa cũng không thừa?
" Vậy em có nghĩ đến một ngày nếu em thương anh thì sẽ ra sao không?
Gương mặt tôi vì câu hỏi của Tùng mà bất chợt buồn so, tôi ngước mắt đối diện với anh, ngậm ngùi lên tiếng
"Thì lúc đó ra đi, trái tim hơi tan nát một xíu, buồn một xíu, hai mắt sưng lên một xíu thôi.
" Chỉ một xíu thôi hả?
"Chẳng lẽ anh muốn em phải gào khóc rồi vật vã níu kéo van xin anh hả? Không có đâu nha em hơi yếu đuối xíu chứ không có đến nỗi mất luôn lòng tự trọng đâu?
Tùng bật cười, bất ngờ cốc đầu tôi một cái rõ đau
" Á? Anh khùng hả? Sau đánh em?
Tôi ôm đầu, đau thật nên quát lại Tùng luôn? Vì phản ứng nhanh nên tôi quên luôn đã khuya rồi, vì thế mà Tùng vội đưa tay bịt chặt miệng tôi lại trong tức thì. Anh nhỏ giọng
"Khuya rồi em la lớn vậy không sợ mọi người phát hiện ra à?
Tôi khựng lại vì biết mình lỡ lời, nhưng đang bực Tùng nên liền gỡ mạnh tay anh bỏ ra, cau có nói
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nang-no-tinh-duyen/chuong-53.html.]
" Ai bỉu ký đầu em chi? Không biết đau hả?
"Cho em bớt ngốc, ai nói gì cũng tin?
" Chắc lời anh nói có giá trị?
"Có bao giờ anh gạt em chưa?
" Ờ thì...chưa? Nhưng giờ chưa gạt nhưng ai biết sau này có gạt hay không? Đời mà chuyện gì không sảy ra được?
Tôi cố cãi lại với Tùng trong sự dịu dàng nhất có thể. Thấy tôi ngang bướng, sự bất lực trên gương mặt Tùng lộ ra thấy rõ. Anh lắc đầu rồi cứ thở dài
"Haiz chỉ mới hỏi em thôi mà em suy viễn nhiều đến mức anh sợ em luôn rồi đó, từ quá khứ sang hiện tại rồi đến cả tương lai luôn. Nhìn em vô tư như thế anh không nghĩ em đa sầu đa cảm đến mức đó đâu. Em cứ sống mãi thế này thì em đã tự làm khổ mình trước không cần đợi đến người khác hại.
Câu nói đó của Tùng như đang trách móc không làm tôi giận anh vì anh nói đúng nên càng khiến tôi thêm buồn hơn.
" Là tại anh hỏi nên em muốn trả lời thật lòng thôi…
Lặng lẽ len lén nhìn Tùng, ngăn dòng cảm xúc trong lòng tôi gượng cười nói tiếp
"Thương anh em không sợ, chỉ sợ mình hy vọng quá nhiều.
Tôi quay mặt nhanh sang hướng khác, vì không muốn Tùng nhìn thấy tôi yếu đuối, thời gian tiếp xúc với nhau không dài nhưng hình như tôi đã nặng lòng với Tùng trước mất rồi, thế nên với những câu hỏi đánh thẳng vào tâm lý mà Tùng đặt ra cho tôi, tôi đã không dối lòng được nên thật lòng nói ra luôn những gì trong lòng mình đang nghĩ. Khoé mắt nặng trĩu,bờ mi cay xòe,dòng lệ nóng tuôn trào lăn dài xuống hai bờ má. Tôi nghẹn ngào…
Một vòng tay ấm nhanh chóng ôm trọn cả cơ thể tôi kéo vào lòng, tôi không cựa quậy,cũng chẳng còn ngại ngùng như mấy lần Tùng ôm bất ngờ nữa nên cứ thế mặc tình để Tùng ôm lấy. Ở khoảng cách gần gũi thế này tôi nghe rõ từng nhịp tim đang đập rất mạnh, cả mùi hương nam tính trên người của Tùng đang quyện vào khoan mũi, bất giác tôi có cảm giác ấm lòng.
Chúng tôi bên nhau im lặng, mặc tình cho không gian và thời gian đang dần trôi qua, chỉ có mỗi âm thanh thình thịch của hai trái tim vang lên liên hồi khiến cho tôi và Tùng thức trắng tỉnh táo đến mức cơn buồn ngủ chẳng dám ập đến luôn.
Mãi cho đến khi thấy tôi rút sâu vào lòng mình, không còn nghe tiếng tôi thút thít nữa, Tùng mới cúi xuống đặt lên đỉnh đầu tôi một nụ hôn nhẹ. Giọng nói trầm ấm của anh cất lên
"Thật ra nếu có một ngày em rời đi, người nắm tay níu em quay trở lại là anh đây này!