Nặng Nợ Tình Duyên - Chương 47
Cập nhật lúc: 2024-11-24 12:42:26
Lượt xem: 1
Tôi hết hồn, đứng im tại chỗ khi thấy Vú Huệ hung hăng ném ánh mắt khó chịu về phía con Linh lên cao giọng
Nghe v.ú Huệ mắng con nhỏ sợ hãi cái mặt tái mét luôn, đôi đũa trên tay nó vô thức rơi cái bụp xuống nền gạch
Nó mếu đi nói như sắp khóc
"Nhưng mà ông dặn con như thế, sao con dám làm sai lời được ạ.
" Mày còn dám cãi, có tin tao đánh mày không hả?
Lúc này v.ú Huệ dữ lắm, hai mắt trừng lên chỉ thẳng chiếc đũa về phía con Linh hâm dọa,con nhỏ thì run cầm cặp, hai mắt đỏ hoe tuôn trào nước mắt.Dì Lành bên cạnh cũng sợ v.ú Huệ nên không dám lên tiếng, chỉ ngồi cạnh khuyên nhủ con Linh đừng cãi cứ nhịn đi cho im chuyện.
Tôi thấy tội con Linh với bất bình trước cách hành xử của v.ú Huệ , dù chưa biết giữa họ có chuyện gì? Ai sai ai đúng nhưng kiểu bà v.ú hách dịch là tôi không ưa rồi.
Bước nhanh đi đến tôi liền lên tiếng can ngăn
"Có chuyện gì mà mọi người ồn ào thế?
Con Linh thấy tôi nó nấc lên mấy tiếng kiểu ức lắm, còn v.ú Huệ liền gác đũa rồi ngồi phịch luôn xuống ghế, bà ấy thở hắt ra một hơi nói
" Là tại nó hỗn nên tôi dạy nó thôi mợ?
"Tôi không nghĩ bé Linh nó lại dám cãi v.ú đâu, chắc có chuyện gì đó nó không thể nghe lời v.ú được nên nó mới thế thôi.
Rồi tôi quay sang nhìn Linh hỏi
" Mợ nói đúng không Linh, có chuyện gì hả, kể rõ cho mợ nghe xem?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nang-no-tinh-duyen/chuong-47.html.]
Linh đưa tay gạt ngang giọt nước mắt,nó run run định mở lời thì bên kia bà v.ú đã bĩu môi nhìn về phía chúng tôi với ánh mắt khinh bỉ và nói
"Mợ biết chi mà hỏi? Chuyện trong nhà này tôi nghĩ chưa đến lượt mợ xen vào đâu?
" Vậy theo v.ú trong nhà này v.ú là người có quyền hả vú?
Tôi nhanh chóng đáp trả lại bà vú, thật tình càng lúc bà ta càng ngông cuồng thì phải nên mới có cái lý lẽ ảo tưởng điên rồ ấy.
"Mợ hỏi thế là ý gì? Ý mợ là tôi không được dạy dỗ con Linh à?
" Tôi không có ý đó? Chỉ muốn biết đầu đuôi câu chuyện thế nào thôi. Nếu con Linh sai v.ú dạy dỗ nó không thành vấn đề, đằng này v.ú là người lớn chưa chi thấy v.ú mắng nhiếc nó v.ú đã sai rồi ạ.
"Mợ…?
Bà v.ú tức đến độ chẳng chửi tôi được nữa liền đập cái chén mạnh xuống mặt bàn cái rổn ý định dằn mặt lại tôi rồi đứng bật dậy, tiện chân đá cái ghế văng ra chỗ khác xong rời đi.
Tôi thở phào, thật sự cũng không muốn đôi co nhiều với cái người lúc nào cũng coi lý lẽ mình đúng như vú. Quay sang con Linh tôi nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh nó, tôi nói
" Nín đi em, v.ú Huệ đi rồi. Bình tĩnh kể mợ nghe có chuyện gì vậy hả?
Con Sen nhìn tôi gật đầu rồi hít một hơi dài nó mếu máo kể lại
"Dạ chuyện là lần trước thuốc của bà cả do v.ú Huệ sắc và chị Sen là người lo việc ăn uống cho bà cả và cậu Tùng. Mấy năm qua đều như vậy nhưng không hiểu sau từ hôm bà cả bị sốc thuốc thì ông lại bảo con thay v.ú Huệ và chị Sen chăm sóc cho bà cả. Ông dạy sao thì con nghe vậy, thế mà v.ú không chịu, v.ú bảo con là việc chăm sóc bà cả v.ú làm quen rồi, giờ con chăm bà v.ú không yên tâm, rồi v.ú dành cả việc nấu thuốc, con ngăn v.ú vú chẳng chịu. Mọi việc tiếp theo thì như mợ đã thấy rồi đó ạ.Mợ ơi con có làm sai đâu mợ?
Vừa nảy đã nín giờ kể xong con Linh lại thút thít khóc tiếp. Nhìn nó mà tội,nhưng cái kiểu đụng chuyện chỉ biết khóc như nó tôi không thích cho lắm.Rồi tôi nhẹ luồn tay ra sau vỗ vỗ lưng nó mấy cái ngầm an ủi, bên cạnh dì Lành bỗng nhìn sang tôi lên tiếng, nhìn dì hình như đang có vẻ rất bất bình
" Mợ hai mới về chưa hiểu hết mọi người trong nhà này đâu, thật ngoài ông Đình Hào, bà cả Thục Trinh đang bị bệnh và cậu Tùng ra thì 3 người còn lại họ quá đáng lắm,lúc nào cũng bắt bẽ và hà h.i.ế.p chúng tôi cả,nhiều lúc họ vô lý mắng nhiếc tôi ức lắm muốn trốn khỏi nhà này đi mấy lần nhưng nghĩ lại ba mẹ tôi tuổi đã già, đang nghèo túng, gia đình còn chưa trả hết nợ cho ông Đình nên tôi mới cố gắng mà ở lại, hẹn 2 năm nữa hết thời hạn, lúc đó tôi ra đi liền mà chẳng nuối tiếc đâu.Lúc tôi mới về họ đày đạ còn nhiều hơn con Linh bây giờ.Tội con nhỏ, ngoan hiền cứ bị chửi mãi.