Nặng Nợ Tình Duyên - Chương 46
Cập nhật lúc: 2024-11-24 12:42:24
Lượt xem: 2
Không gian bỗng chốc im lặng khi mà sau câu nói đó tôi và Tùng cả hai không nói thêm được câu nào nữa, cả hai vẫn ngồi yên chỗ, ánh mắt m.ô.n.g lung nhìn về khoảng không phía trước, có nắng và gió khẽ lùa vào mát cả mặt,mỗi người mang theo một suy nghĩ chẳng ai biết được đối phương đang nghĩ trong đầu những gì duy nhất chỉ có bàn tay là nắm chặt lấy nhau không có dấu hiệu buông ra.
Cộc...cộc...cộc…
Bên ngoài có tiếng gõ cửa, và âm thanh quen thuộc từ giọng nói của con Sen vang lên.
" Cậu hai ơi mở cửa, con mang cơm vào cho cậu nè, mợ hai ơi...ra ngoài ăn cơm đi tới giờ cơm trưa rồi…
Tôi và Tùng thu tầm mắt về cả hai cùng mỉm cười nhìn nhau rồi lặng lẽ rút tay của nhau ra, lần nào cũng thế,con Sen đến thật đúng lúc.
Tôi đứng lên kéo cái ghế xê ra,định đi mở cửa cho con Sen vào không thôi tý nó làm ầm lên mắc công tôi lại gây nhau với nó, bước được mấy bước gần ra đến cửa thì tôi chợt nhớ ra một chuyện, ngay lập tức đưa tay vào túi lấy tờ giấy được xếp nhỏ cẩn thận mà lúc sáng ông thầy Diệp gửi mình, tôi quay lại đứng trước mặt Tùng tôi giảm âm thanh lại nói thật khẽ vì sợ con Sen ngoài nó nghe thấy
"Nảy giờ em quên, thầy Diệp nhờ em gửi cho anh nè.
Tùng vội vàng cầm lấy tờ giấy tôi đưa,anh không mở ra xem liền mà chỉ cất nhanh vào túi rồi đá mắt nhìn ra hướng cửa sau đó ghé sát vào tai tôi anh thì thầm nói nhỏ
" Em mở cửa rồi ra ngoài ăn cơm cùng mọi người đi. Sẵn giúp anh một chuyện điều tra xem thuốc của bà cả bà v.ú để ở chỗ nào nhé?
Tôi đứng nán lại khẽ nhìn Tùng ra dấu tay "Suỵt" rồi hỏi
"Anh muốn điều tra chuyện gì à?
Tùng phút chốc gật đầu
" Ừ, nếu có thể em lén đem về một thang thuốc giúp anh.
"Ừ em biết rồi.
Tôi đi tới mở cửa, đã thấy con Sen nó đứng bên ngoài, hai tay cầm chắc mâm cơm. Tôi im lặng đi ra không thèm nhìn nó ấy thế mà đã nghe nó lên tiếng gọi tôi
" Mợ?
Tôi dừng bước khẽ nhìn nó nhíu mày
"Có chuyện gì hả?
Nó gật đầu, đưa mâm cơm quay tay tôi rồi nở nụ cười bí ẩn xởi lởi nói
" Mợ đem vào cho cậu ăn giúp con, con ra ngoài có việc xíu nha mợ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nang-no-tinh-duyen/chuong-46.html.]
Nhận mâm cơm tôi ngẩn người chưa kịp hiểu chuyện chi thì đã thấy nó vội chạy mất tiêu. Thôi thì kệ nó không xiên xỏ là mừng rồi, tôi quay vào đặt mâm cơm xuống bàn nhìn Tùng tôi nói
"Anh ăn cơm đi, con Sen nó có việc rồi không có vào đâu. Em đi ra ngoài nha.
Tùng bất ngờ lên tiếng gọi
" Đào?
Tôi ngạc nhiên?
"Hử?
Tùng nháy mắt nhìn tôi ngọt ngào rồi bỗng dưng dịu giọng đề nghị
" Ăn cùng nè?Tự nhiên muốn có cảm giác được ăn cơm cùng người mình thương quá?
Tôi ngẩn người, cảm xúc lúc này tự dưng khó tả lắm,lời Tùng vừa nói ra tựa như một dòng nước mát bao phủ trái tim tôi.Tôi mím môi nhìn Tùng, rồi nhìn xuống bàn, phần cơm còn nghi ngút khói, tự dưng tôi rơi nước mắt, hình như lâu rồi tôi cũng chưa được ngồi ăn cùng những người mình yêu thương.
Bất giác nhìn thẳng vào đôi mắt mong chờ của Tùng. Tôi nghẹn ngào đồng ý
Tùng vui ra mặt, nhanh đi tới đóng cửa phòng vì sợ mọi người bên ngoài phát hiện ra, rồi anh và tôi cùng ngồi xuống bàn, Tùng dịu dàng với tay sang quệch nhẹ đi hai hàng nước mắt đang rơi xuống má tôi với thái độ cưng chiều. Tôi một lần nữa rung động vì anh.
Đến lúc ăn mới phát hiện ra chỉ có một cái chén và đôi đũa. Tôi và anh nhìn nhau cười trừ. Tôi thấy vậy nên vội nói với Tùng
"Thôi anh ăn đi, em ngồi đây chờ anh ăn xong rồi em ra ngoài ăn cùng mọi người cũng được.
Tùng nháy mắt lên tiếng
"Hay là anh đút em ăn nha.
Biết là Tùng nói thật nhưng nghe xong tôi lại thấy ngại nên liền vội đứng lên. Tôi tủm tỉm nói
"Không thèm nha.Anh ăn đi... Em đi ra ngoài đây?
Tôi thẹn thùng trả lời rồi vội đi nhanh vì sợ Tùng phát hiện ra hai má tôi đang đỏ hây hây,bỏ lại đằng sau ánh mắt dõi theo và nụ cười trìu mến của Tùng đang dành cho mình.Cả bữa cơm chúng tôi chưa kịp ăn chung nữa...
Bước xuống phòng ăn với cái bụng đang đói, bất ngờ tôi nghe và chứng kiến một màn khẩu chiến giữa v.ú Huệ và con Linh.
" Mày biết gì mà cãi hả? Tao bảo để đó tao làm.