Nặng Nợ Tình Duyên - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-11-24 12:39:14
Lượt xem: 1
Cho đến khi bên nhà trai sang cũng chỉ có mỗi bà mối và một người lái xe, tôi cũng chẳng buồn thắc mắc vì vốn thấy bên gia đình mình còn không ai tôn trọng mình thì cần chi tôi mong cầu nhà bên đó. Cái giây phút xé tờ giấy nợ,tôi bước lên xe hoa, mẹ Lan phải nói là chẳng thèm nhìn đến tôi một lần, bà chỉ chăm chăm nhìn tờ giấy nợ xé thành nhiều mảnh thả tự do rơi xuống đất mà cười đến độ tít cả mắt, còn chị My chỉ nhìn tôi mỉa mai nhếch môi cười rồi nói mấy lời
"Mày qua đó ráng sống cho tốt nhé, bao giờ rãnh tao với mẹ sang thăm mày và thằng chồng khùng của mày nha.
Tôi ngồi trên xe, nghe chị nói như vậy, biết chị cũng không mặn mà gì với mình nên tôi chỉ giả vờ cười nhạt và trả lời
" Không cần đâu chị ạ.Em chắc chắn sẽ sống rất tốt mà. À mình đâu có thân thiết chi đâu nên khỏi phải phiền chị đến thăm em chị nha.
Chị My nguýt ngang bĩu môi rõ dài sau khi nghe tôi trả lời
"Xí mày không cần thì thôi vậy, lại đỡ tốn công tao đi.
" Cảm ơn chị. Em cũng không cần đâu.
…..
Khi xe dừng lại nhà ông Đình, không khí cũng chẳng khác nhà tôi là mấy,khi tôi bước vào theo bà mối tôi còn nghe Tùng phanh mấy người làm đứng nói xì xào rằng bà chủ chẳng chấp nhận cưới tôi cho con bà đâu mọi chuyện là do ông Đình quyết định thôi với lại ông bà mấy hôm nay đi chùa ở trên núi chưa về, nên cũng chẳng tiện làm lễ cưới.
Trước ánh mắt tò mò của mọi người trong nhà tôi vẫn rất bình thản,bàn chân vẫn vững bước chẳng chút lung lay bước đi thẳng theo bà mối. Cho đến khi bà mối đứng trước cửa một căn phòng được dán một chữ đỏ bằng chữ tàu(tôi đoán đó là chữ hỷ) thì bà liền quay sang nói với tôi
"Đây là phòng cậu hai. Mợ vào trong với cậu đi…
" Rầm...
Bà mối chưa nói hết lời thì từ trong phòng có một vật gì đó ném mạnh vào cánh cửa khiến cho tôi giật cả mình, tiếp theo bên trong có tiếng nam nhân hét lớn
"Đứa nào dám vào đây tao bóp cổ c.h.ế.t đấy... Nghe tiếng hét phát ra từ bên trong phòng mặt bà mối xanh lè xanh lét xong chạy mất dép luôn, tôi bị giật mình nên cũng đứng hồn mà chôn chân tại chỗ nhưng mà tôi không có nhát nên không có bỏ chạy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nang-no-tinh-duyen/chuong-3.html.]
Phía sau bất ngờ có người khều vai tôi, tôi rùng mình quay lại, người trước mắt độ tầm 40 tuổi nhưng đầu tóc rối bù như bà điên.
Bà ta nhìn tôi cười khằng khặc rồi chỉ trỏ
"Cô vào đi, vào với cậu đi. Cậu ở một mình tội cậu lắm.
Tôi giật lùi mấy bước hoảng hốt xém ngã phải vịn tay vào cái ghế mới đứng vững, lúc nảy nghe giọng nói trong phòng tuy có bất ngờ nhưng tôi không sợ, nhưng khi nhìn người đàn bà này gương mặt quỷ dị y như trong truyện kinh dị khiến cho tôi không khỏi sợ hãi.
Tôi nhìn bà ta thật lâu, tim vẫn còn đập rất mạnh trong lồng ngực. Mãi một lúc khi cảm thấy mình dần bình tâm lại tôi mới nhíu mày nhìn bà,rồi mạnh dạn run run cất giọng hỏi
" Bà là ai?
Bà ta lại nhìn tôi nhe răng ra cười
"Tôi là …
Bà chưa nói hết câu thì đám người phía sau chạy tới rồi hét lên
" Bà cả bà chạy đi đâu vậy hả? Bà quay lại dùm bọn con đi ạ.
Thấy có người đuổi theo bà ta liền co giò chạy thẳng, tôi nhìn theo bóng dáng bà hao gầy với bộ đồ bà ba màu đen rách nát đầy khó hiểu,bà ta là ai?cái gia đình này sao lại kỳ quái như vậy. Ý nhưng mà sao đám người kia lại gọi bà ấy là bà cả, chẳng phải ông Đình chỉ có một vợ hay sao? Hay là có ẩn tình gì trong này?
Dù trong đầu vẫn còn đang lăn tăn nhưng tôi đành gạt chuyện bà điên đó sang một bên, sau đó hít một hơi dài rồi đưa tay nhẹ đẩy cánh cửa ra.Tò mò xem thử chồng tôi là người thế nào?
Ngó mắt nhìn trong phòng cảm giác thật yên tĩnh, không gian toàn màu vàng nhạt, chiếc rèm cửa cũng màu vàng, và đặt biệt ở bên góc phải căn phòng có một người đang ngồi im lặng xoay bóng lưng về phía tôi.
Tôi chậm rãi bước nhẹ chân vào, bất ngờ dẫm phải dưới chân một vật gì đó? Ngó xuống là cái bình hoa bị bể, là do lúc nảy người trong đây chọi vào cửa đây mà,tôi khom xuống nhặt lên tay mình, khi ngước mặt lên đã trông thấy người đó đứng đối diện với mình.