Nàng là trân bảo - Chương 72
Cập nhật lúc: 2024-04-18 17:17:06
Lượt xem: 159
Trong nháy mắt kia trái tim Gia Ninh như bị treo lên cao, nàng cảnh giác nhìn chằm chằm vào đối phương.
Lễ Thiên cũng nhìn nàng như cười như không.
Đột nhiên Lễ Thiên cầm ly rượu của mình lên: “Hết rượu rồi, còn không mau rót rượu?”
Gia Ninh mím môi, bây giờ nàng không thể đoán được tâm tư của đối phương, càng không hiểu tại sao Lễ Thiên không những không c.h.ế.t mà còn xuất hiện trong bữa yến hội, cả y phục trên người hắn nữa… Nội tâm Gia Ninh chợt rét lạnh, hoa văn trên áo bào của hắn là rồng bốn móng, y phục kiểu này chỉ có Hoàng Tử mới được mặc.
Chẳng lẽ Lễ Thiên là Hoàng Tử?
Nàng đi tới bên cạnh Lễ Thiên, chỉ có thể cố gắng đè nén sự hỗn loạn và hoảng hốt trong lòng.
Nàng cầm bầu rượu lên, nhưng vừa mới rót rượu xong thì ly rượu của Lễ Thiên bỗng đổ nghiêng, rượu liền cứ thế đổ ra ngoài, b.ắ.n thẳng vào y phục của hắn.
Hắn lập tức đặt ly rượu lên bàn, cất giọng mắng: “Đồ nô tài này, rót rượu kiểu gì thế hả?”
Một tiếng mắng này của hắn đã thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh, Gia Ninh đành vội vàng quỳ xuống đất vờ cầu xin tha thứ.
Vừa rồi Lễ Thiên vẫn còn như cười như không, nhưng lúc này mặt đã đen xì, hắn đứng dậy, cau mày nhìn y phục bị dính rượu: “Còn không mau hầu hạ bổn Hoàng Tử thay y phục.”
Hắn nói xong liền xoay người rời đi, Gia Ninh kịp phản ứng, nàng nhanh chóng bò dậy. Đang muốn đi theo Lễ Thiên ra ngoài điện thì bỗng ở bên trên vang lên một giọng nói.
“Ngọc Thư, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Giọng nói kia hùng hậu, Gia Ninh vừa nghe xong, ánh mắt liền cứ thế thay đổi.
Lễ Thiên xoay người lại hành lễ: “Phụ Hoàng, y phục của nhi thần bị bẩn nên muốn đi thay.”
“Ra thế, vậy đi đi.”
***
Ra khỏi Ngọc Nghệ Điện, Lễ Thiên tiếp tục đi về phía trước, Gia Ninh nhìn theo bóng lưng hắn, lúc vẫn còn đang do dự thì Lễ Thiên chợt quay người lại, vẻ mặt hắn có chút kỳ lạ: “Đi cùng ta.”
Gia Ninh nhíu mày, lại nghe thấy Lễ Thiên nói tiếp: “Trừ phi ngươi muốn bị bại lộ thân phận.”
Lễ Thiên mang Gia Ninh đến một cung điện trống, vừa bước vào trong điện, Gia Ninh đã nói ra suy nghĩ trong lòng: “Ngươi là Hoàng Tử sao?”
“Ta là Thất Hoàng Tử Đoạn Ngọc Thư.”
Nói xong hắn cũng nhìn Gia Ninh, ánh mắt sâu không lường được: “Sao ngươi có thể trà trộn được vào đây? Nhất định là thuộc hạ cũ của ngoại công ngươi giúp rồi. Là Lỗ Bình Chiến? Lý Vĩnh Trung? Hay Lưu Trạch Vũ?”
Nghe những lời này, Gia Ninh liền hiểu rằng đối phương đã sớm biết thân phận của nàng.
“Sao ngươi lại xuất hiện ở Mạc Bắc?”
Hiện tại hẳn nên gọi hắn là Đoạn Ngọc Thư mới đúng. Đoạn Ngọc Thư hơi nâng cằm, hai mắt híp lại: “Ta đã trả lời ngươi một vấn đề, bây giờ đến phiên ngươi.”
Nếu như nàng nói ra, thế chẳng phải sẽ trực tiếp đưa những đại thần kia lên đoạn đầu đài sao?
Gia Ninh dứt khoát ngậm chặt miệng, trong lòng thầm tính toán, bây giờ nàng mà đánh ngất Đoạn Ngọc Thư này thì có thành công hay không. Vừa rồi nàng đã phát hiện khi Đoạn Ngọc Thư đi bộ, chân vẫn hơi khập khiễng, chứng tỏ rằng hắn thật sự bị què.
“Không nói sao? Không vấn đề gì, chắc chắn chỉ có mấy người kia thôi. Còn chuyện ngươi muốn chui vào cung làm gì? Cái này cũng có thể đoán được.” Đoạn Ngọc Thư nói tiếp: “Hẳn là muốn gặp hoàng huynh của ngươi rồi, nhìn dáng vẻ của ngươi thì xem ra đã gặp được.”
“Ngươi muốn g.i.ế.c ta hay muốn đi nói với Phụ Hoàng ngươi?” Gia Ninh không tiếp lời Đoạn Ngọc Thư, nàng cũng không muốn vì chuyện của mình mà làm liên luỵ đến hoàng huynh.
“Điều này còn phải phụ thuộc vào ngươi.” Đoạn Ngọc Thư nhìn Gia Ninh: “Nếu như ngươi có thể khuyên Ổ Tương Đình hợp tác với ta.”
Đoạn Ngọc Thư bất ngờ nhắc đến tên Ổ Tương Đình khiến ánh mắt Gia Ninh thay đổi, vẻ mặt càng trở nên phức tạp hơn: “Ngươi… chẳng lẽ lần trước ngươi xuất hiện ở Mạc Bắc rồi đóng giả làm quân sư gì đó, chính là vì muốn nhằm vào Ổ Tương Đình ư? Ngươi muốn hợp tác gì với hắn?”
“Ngươi không cần quan tâm, ngươi chỉ cần khiến Ổ Tương Đình đồng ý hợp tác với ta, ta liền thả tình lang của ngươi ra khỏi thiên lao. Còn nếu không, cả hai người các ngươi sẽ chỉ còn một con đường chết. Đúng rồi, còn cả tên hoàng huynh ma bệnh của ngươi nữa.” Đoạn Ngọc Thư lạnh lùng nói.
“Vậy ngươi phải để ta được gặp hắn, nhưng dù có gặp hắn thì ta cũng không có cách nào khiến hắn đồng ý hợp tác với ngươi cả.” Gia Ninh cau mày nói.
Đoạn Ngọc Thư nói: “Ngươi sẽ có cách.”
Nói xong, hắn liền lướt qua Gia Ninh bước ra ngoài.
Gia Ninh nhìn theo bóng lưng hắn rời đi, chỉ cảm thấy như bí ẩn càng ngày càng thêm dày đặc, nàng còn chưa giải đáp được chuyện này thì chuyện kế tiếp đã kéo đến.
Rốt cuộc thì Đoạn Ngọc Thư muốn hợp tác gì với Ổ Tương Đình?
***
Sau khi Đoạn Ngọc Thư rời đi, Gia Ninh cũng rất nhanh rời khỏi cung điện trống này, hai vị mật thám tìm được nàng thì lập tức đưa nàng về Thanh Hoa Điện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nang-la-tran-bao/chuong-72.html.]
Mật thám đã báo tin cho Lý Vĩnh Trung từ trước, nên Lý Vĩnh Trung đã sớm chuẩn bị, vừa thấy Gia Ninh liền đưa nàng ra cửa cung, bên ngoài đã có người của Lỗ Bình Chiến chờ sẵn.
***
Trong lúc Gia Ninh vẫn còn đang rối rắm giữa mê cung thì ngày hôm sau đã có chuyện lớn xảy ra.
Từ sáng sớm Lỗ Bình Chiến đã phái người đưa tin tới, trong thư chỉ viết đúng bốn chữ to.
“Tân Đế bệnh nặng.”
Gia Ninh nhìn bốn chữ trong thư, đầu tiên hơi sửng sốt, sau đó thì cười một tiếng. Nhưng cười xong nàng mới thấy lạ lùng.
Hôm qua trên yến hội, lão Tân Đế kia vẫn mười phần khoẻ mạnh, nhìn không hề giống với người bị bệnh nặng.
Sao chỉ trong một đêm liền lâm bệnh được?
***
Anan
Đến đêm khuya, Lỗ Bình Chiến trèo tường vào.
Hắn đứng trước bàn đọc sách, vẻ mặt có mấy phần nghiêm trọng: “Công Chúa điện hạ, chuyện Tân Đế bệnh nặng thật sự có chút quỷ dị.”
“Bổn cung cũng thấy vậy, nhưng không biết là quỷ dị ở điểm nào?” Gia Ninh rũ mắt, nhìn chằm chằm vào ngọn nến trên bàn, một lát sau mới thấp giọng nói: “Lão ta đột nhiên bị bệnh, chẳng lẽ là có người hạ độc? Nhưng người nào có thể hạ độc lão? Thái giám thử độc cho hắn đều từ mười người trở lên cơ mà?”
“Chính vì như vậy mới thấy quỷ dị, hôm qua sau khi tan tiệc, Tân Đế nghỉ lại chỗ của Liễu mỹ nhân thì nửa đêm phát bệnh. Thái y nói là bị trúng gió, hiện giờ Đại Hoàng Tử của Tân Đế đã nhốt Liễu mỹ nhân lại.” Lỗ Bình Chiến đáp.
“Liễu mỹ nhân?” Gia Ninh nhớ rõ hôm qua là sinh thần của Hiền quý phi, tại sao Tân Đế lại đến cung của Liễu mỹ nhân?
Nàng nói ra nghi ngờ trong lòng, Lỗ Bình Chiến cau mày đáp: “Hôm qua Hiền quý phi uống say, được cung nữ đỡ trở về trước. Nên Tân Đế mới ngủ lại chỗ của Liễu mỹ nhân. Nhưng vì hôm qua là sinh thần của Hiền quý phi cho nên lúc này Hiền quý phi cũng đã bị nhốt lại, hiện trong cung đang điều tra kỹ chuyện này.”
Gia Ninh suy nghĩ kỹ lại lần nữa, mặc dù không biết Tân Đế bị trúng độc hay bị bệnh nặng, nhưng đối với nàng mà nói thì đều là tin tốt, còn có gì vui sướng hơn khi nhận được tin dữ của kẻ thù chứ?
“Lỗ đại nhân, ngươi hãy nghĩ cách điều tra thử xem có phải tên cẩu tặc kia thật sự bị hạ độc hay không, nếu như là thật thì người nọ là địch hay bạn?” Gia Ninh nghĩ tới Đoạn Ngọc Thư vừa gặp ngày hôm qua, toàn thân người kia đều toát ra vẻ cổ quái, rõ ràng là Hoàng Tử mà lại xuất hiện ở Mạc Bắc. Hắn muốn hợp tác gì với Ổ Tương Đình?
Nàng nghĩ đến cái chân què của Đoạn Ngọc Thư, từ cổ chí kim chưa từng có Hoàng Đế nào què chân cả, chẳng lẽ hắn muốn làm Hoàng Đế?
“Lỗ đại nhân, ngươi có biết Đoạn Ngọc Thư không?”
Lỗ Bình Chiến nghe thấy cái tên này thì vẻ mặt hơi kinh ngạc: “Công Chúa đang hỏi tới Thất Hoàng Tử sao? Hắn là Hoàng Tử bị Tân Đế thờ ơ nhất, nguyên nhân chính vì cái chân tàn tật. Nghe nói hắn ngã ngựa nên bị què chân, mà lần ngã ngựa đó là do đua ngựa với Đại Hoàng Tử mà có.”
Tân Đế có hơn mười nhi tử, nhưng cho đến nay vẫn chưa lập Thái Tử, có người nói vì tân triều vừa lập nên tạm thời chưa nghĩ đến chuyện lập Thái Tử, nhưng Gia Ninh cảm thấy nếu cứ để như vậy thì hơn mười nhi tử kia còn không tranh đấu đến c.h.ế.t đi sống lại sao?
Đoạn Ngọc Thư không được sủng ái, hình như lại có mối hiềm khích với Đại Hoàng Tử.
Gia Ninh nghĩ, có lẽ quả thật là nàng nên gặp để hỏi Ổ Tương Đình một lần, như thế thì nàng mới biết được mục đích thật sự của Đoạn Ngọc Thư.
***
Bệnh của Tân Đế càng ngày càng nghiêm trọng, từng ngày trôi qua nhưng cũng không có lấy dù chỉ một chút chuyển biến.
Nghe nói thái y luôn phải túc trực ngày đêm ở bên người Tân Đế.
Gia Ninh vừa để ý đến tình hình trong cung, đồng thời cũng vừa bảo mấy người Lỗ Bình Chiến nghĩ cách xem có cách nào giúp nàng vào thiên lao gặp Ổ Tương Đình hay không.
Nhưng không ngờ là đến nửa đêm Ổ Tương Đình lại xuất hiện trong phòng nàng.
Đêm khuya hôm đó, Gia Ninh vừa tắm xong về phòng.
Nàng vừa bước vào phòng thì bất chợt khựng lại.
Nha hoàn bên cạnh cầm đèn lồng đi tới: “Điện hạ, để nô tỳ giúp người thay…”
Chữ nến còn chưa kịp nói ra thì liền nhìn thấy một nam nhân đứng cạnh cửa sổ.
Đèn lồng trong tay nha hoàn rơi xuống đất, nàng ta còn chưa kịp thét lên thì đã nghe thấy Gia Ninh nói.
“Ngươi đi ra ngoài.”
Tuy lời là nói với nha hoàn, nhưng ánh mắt nàng lại dán chặt lên người Ổ Tương Đình đứng bên cửa sổ.
Ổ Tương Đình mặc một thân đồ đen tuyền, mái tóc dài rối tung trên gò má. Đôi mắt đào hoa trên gương mặt trắng lạnh kia tựa hồ rất mệt mỏi, nốt ruồi son nơi đuôi mắt cũng như ảm đạm hơn. Chỉ riêng đôi môi hắn là vẫn còn rất đỏ, đỏ một cách lạ thường.
Gia Ninh run rẩy đi về phía trước, nàng không dám chớp mắt dù chỉ một cái, hai mắt cứ nhìn chằm chằm vào người trước mặt, giống như chỉ cần nàng chớp mắt là đối phương sẽ biến mất vậy.
“Chàng…”