Nàng là trân bảo - Chương 59
Cập nhật lúc: 2024-04-18 16:50:12
Lượt xem: 124
Tuyết bên ngoài rơi càng ngày càng nhiều, lư hương trong phòng là do Tích Linh đốt, mùi thơm coi như tươi mát trong lành.
Gia Ninh ngồi trong phòng, bưng một ly trà nóng trong tay, nàng rũ mắt, nhìn thấy lá trà dập dềnh trên ly trà, giống như một chiếc thuyền lá, chẳng qua cuối cùng thuyền lá cũng phải chìm vào đáy nước.
“Phụ Vương chàng khỏi bệnh chưa?” Nàng nhẹ giọng hỏi, có lẽ là ban đêm ngủ không ngon nên khoé mắt Gia Ninh hơi đỏ.
Lan Tranh ngồi ở đối diện Gia Ninh, trên mặt mang theo nụ cười ấm áp: “A Ninh, nàng đừng giận ta, mấy ngày nữa là ta có thể đưa nàng đi gặp Phụ Vương ta rồi. Ta đã nói với ông, ông rất vui khi nàng đến gặp. Đúng rồi, còn có Mẫu Phi của ta nữa, trước đây bà chưa từng gặp nàng, bây giờ đặc biệt muốn gặp, bà muốn…” Vẻ mặt hắn có mấy phần xấu hổ: “Bà muốn gặp nàng dâu tương lai của mình.”
Nắp trà đụng phải ly trà, phát ra tiếng vang thanh thuý.
Gia Ninh nâng mắt lên nhìn thanh niên ở trước mặt, đối với nàng mà nói thì người này vốn rất quen thuộc, nhưng dường như ngay lúc này đây, nàng phát hiện ra mình không còn thấy quen thuộc chút nào.
“Chàng muốn thú ta?”
Lan Tranh không hề do dự mà gật đầu: “Năm đó lời ta nói trước khi ta rời khỏi kinh thành cũng không phải là lời nói đùa.”
“Nhưng ta đã từng làm thiếp thất của Ổ Tương Đình, chàng không ngại sao?” Gia Ninh nhìn thẳng vào mắt Lan Tranh.
Lan Tranh vội lắc đầu: “A Ninh, là do người kia lừa gạt nàng, nếu như không có hắn thì chúng ta đã sớm thành hôn rồi. Nhưng hiện tại vẫn chưa muộn, ta đã quyết định, chờ khi nàng ra mắt Phụ Vương ta xong, ta sẽ chính thức nghênh thú nàng.”
Gia Ninh đặt ly trà lên bàn, giọng nói có hơi tức giận: “Chàng muốn ta gả cho chàng, ta dùng danh nghĩa gì để gả cho chàng đây? Dùng thân phận Công Chúa mất nước, hay là chàng cũng định làm giống Ổ Tương Đình, muốn ta mạo danh làm người khác?” Nói đến đây, rốt cuộc nàng không nhịn được nữa, nàng đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi: “Ta sẽ không gả cho chàng, trừ phi chàng cứu hoàng huynh của ta ra.”
Lan Tranh cũng đứng lên, hắn định kéo tay Gia Ninh, nhưng nàng tránh được.
Nàng ngẩng mặt nhìn hắn, ánh mắt vừa uất ức vừa tức giận: “Lan Tranh, nếu chàng không giúp ta thì hãy nói thẳng, ta không cầu xin chàng.”
“A Ninh, sao ta có thể không giúp nàng được cơ chứ?” Lan Tranh tiến lên một bước, dùng sức kéo Gia Ninh vào trong ngực, cất giọng dịu dàng: “Ta và nàng cùng nhau lớn lên, chẳng lẽ nàng không tin vào tình cảm giữa chúng ta sao?”
Gia Ninh giãy giụa nhưng vẫn không thể đẩy được đối phương ra, nàng cực kỳ tức giận: “Chàng buông ta ra!”
Lan Tranh thở dài, hắn chậm rãi buông Gia Ninh ra, nhưng vừa buông tay thì chợt thấy thân thể đối phương cứ thế mềm nhũn mà ngã xuống.
“A Ninh!” Hắn vội vã đưa tay đỡ lấy thân thể nàng.
***
Gia Ninh vừa tỉnh lại liền nhìn thấy Lan Tranh, hai mắt hắn đỏ bừng, gương mặt lún phún râu, dáng vẻ chật vật lúc này của hắn nào có chút phong độ của công tử thế gia.
Hắn thấy nàng tỉnh dậy thì nói: “A Ninh, thân thể nàng có khó chịu ở chỗ nào không?”
Nàng suy nghĩ chốc lát, chậm rãi lắc đầu: “Ta ngất đi sao? Ngất trong bao lâu?”
“Nàng ngủ suốt ba ngày rồi.” Lan Tranh nắm lấy bàn tay Gia Ninh, trong mắt tràn ngập nỗi tự trách: “Đều tại ta, ta không nên làm nàng tức giận.”
Hắn thấy Gia Ninh không nói lời nào thì giọng nói trở nên khàn khàn: “A Ninh, nàng đừng nóng giận, chờ thân thể nàng tốt hơn, chúng ta liền tới gặp Phụ Vương ta, ta… ta sẽ không nói lung tung nữa. Khi nào nàng muốn gả cho ta cũng được, ta không ép nàng, được không?”
Gia Ninh nghe xong thì chuyển tầm mắt sang liếc hắn: “Chàng sẽ không lừa ta chứ?”
Lan Tranh lắc đầu liên tục: “Tuyệt đối không.”
Lan Tranh mời đại phu cho nàng, đại phu nói nàng nhất thời tức giận nên mới ngất đi.
Đại phu kia kê cho Gia Ninh rất nhiều thuốc, khi nàng vừa uống vào liền cứ thế cau mày, nhưng nàng thực sự muốn nhanh khoẻ lên, dù sao thì lời của Lan Tranh cũng không bằng quyết định của Phụ Vương hắn, chỉ khi nào nàng gặp được cha của Lan Tranh, khi ấy mới biết nàng có thể mượn binh hay không.
***
Nàng vừa bệnh chính là hơn nửa tháng trời, trong nửa tháng này, trái lại ngày nào Lan Tranh cũng tới, chờ khi nàng ngủ rồi mới lặng lẽ rời đi.
Anan
Mỗi ngày hắn đều trông nom Gia Ninh uống thuốc, để nàng giải sầu hắn còn mang đến cho nàng những món đồ chơi tinh xảo hoặc những câu đố chữ.
Chờ khi nàng hoàn toàn khỏi bệnh, cuối cùng Lan Tranh cũng mang nàng đến gặp Phụ Vương hắn.
***
Hôm đó Lan Tranh tới đón Gia Ninh, hắn sợ nàng ra ngoài cửa bị lạnh nên còn cố ý mang từ phủ của mình theo một tấm áo choàng lông chó sói thật dày.
Lan Tranh vừa giúp Gia Ninh mặc vào vừa nói: “Con chó sói trắng này là do ta bắt được, lúc ấy ta cố tình b.ắ.n vào mắt để muốn dành làm áo cho A Ninh của ta mặc, bây giờ nhìn lại quả nhiên rất đẹp.”
Gia Ninh khẽ đá cho hắn một cước: “Ai là A Ninh của chàng, không cho phép nói bậy.”
Lan Tranh nhịn cười: “Phải phải phải, là ta nói bậy nói bạ.”
Hắn nâng tay đội mũ cho Gia Ninh, trên vành mũ kia được gắn một vòng lông chó sói, càng làm tôn lên ngũ quan tinh xảo cùng làn da trắng như tuyết của nàng.
Uống những thứ thuốc kia vào, mấy ngày nay gương mặt của nàng cũng coi như có chút huyết sắc.
Bên ngoài gió tuyết lớn, Lan Tranh tự mình che ô cho Gia Ninh, khi lên xe ngựa, hắn còn muốn để Gia Ninh giẫm lên đùi hắn, nhưng đã bị Gia Ninh từ chối. Mặt nàng ửng đỏ: “Một thế tử như chàng mà ta có thể giẫm vào để lên ngựa sao? Tránh ra.”
Nàng bám vào tay Lan Tranh, sau đó hơi dùng sức, tự mình bước lên.
Lan Tranh thấy Gia Ninh vào xe ngựa xong thì cũng bước lên theo.
***
Xe ngựa chạy suốt nửa canh giờ mới ngừng lại.
Gia Ninh vừa xuống xe liền phát hiện ở cổng Vương phủ chỉ có thị vệ đứng canh gác.
Những thị vệ kia thấy xe ngựa thì quỳ xuống: “Cung nghênh thế tử hồi phủ.”
Lan Tranh đứng bên cạnh Gia Ninh, nhẹ giọng nói: “Chúng ta đi thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nang-la-tran-bao/chuong-59.html.]
Gia Ninh gật đầu.
Sau khi vào phủ, Gia Ninh nhận ra phủ đệ của Lan Vương cực kỳ rộng lớn, gần như có thể ngang với hoàng cung.
Dù đã vào phủ rồi nhưng bọn họ vẫn phải ngồi kiệu.
Gia Ninh vén rèm nhìn ra bên ngoài, càng nhìn càng thấy kinh ngạc, ngoại trừ cổng phủ ra thì Vương phủ này vô cùng giống với hoàng cung, từ cây cột đá màu trắng cho đến cầu thang chín bậc, thậm chí cả núi giả cũng giống hệt. Nếu không phải nàng biết nàng đang ở đâu thì nàng đã cho rằng mình trở về hoàng cung.
Chỉ có một thứ không giống đó là, bên trên những kiến trúc này không hề được điêu khắc hình rồng.
Kiệu mềm dừng lại, Gia Ninh không chờ Lan Tranh tới đỡ đã tự mình vén màn kiệu đi ra ngoài.
Nàng thấy cỗ kiệu dừng trước một cung điện, cung điện kia có tên là cung Trường Niên.
Ngoài cửa cung còn có hai người ăn mặc theo kiểu thái giám đang đứng.
“A Ninh, đi thôi.” Giọng Lan Tranh vang lên bên tai, bấy giờ nàng mới kịp phản ứng mà đi lên phía trước.
Cung điện này rất giống với thư phòng mà Phụ Hoàng nàng hay ngồi phê tấu chương, nàng nhớ khi còn bé nàng luôn thích tới đó chơi, còn làm rối tung đống tấu chương của Phụ Hoàng, thậm chí còn len lén dùng bút phê tấu chương. Tất nhiên là sau đó nàng bị phát hiện, rồi bị Phụ Hoàng phạt quỳ.
Nếu như không phải có Mẫu Hậu ngăn cản, sợ là còn có thể bị đánh nữa.
Gia Ninh thu lại tâm tư, bước lên thềm đá của cung điện.
Vừa tới cửa cung, hai người đứng ở cửa liền quỳ xuống, giọng nói chói tai: “Nô tài bái kiến thế tử, chủ tử chờ thế tử đã lâu.”
Là thái giám.
Nàng theo Lan Tranh bước vào trong cung điện, đi về phía trước mấy bước, rốt cuộc cũng nhìn thấy người ngồi ở thượng vị.
Nam nhân ngồi bên trên ước chừng bốn mươi tuổi, tướng mạo vô cùng tương tự với Lan Tranh, ông nhìn thấy Gia Ninh thì đứng dậy, giọng nói kích động: “A Ninh, rốt cuộc thì con đã tới, đã cao bằng ngần này rồi.”
Gia Ninh mỉm cười, mắt không kìm được mà đỏ lên: “Thúc phụ.”
Khi còn nhỏ nàng vẫn gọi cha của Lan Tranh là thúc phụ.
Lan phụ đi tới trước mặt Gia Ninh, có chút thổn thức: “Hài tử, còn sống là tốt rồi, con không biết khi Tranh nhi nói cho ta biết con còn sống, ta đã cao hứng biết bao nhiêu đâu. Ta nghĩ, rốt cuộc thì ta đã có thể giúp Phụ Hoàng con lưu lại một hài tử, giữ lại huyết mạch.”
Nước mắt Gia Ninh đã rơi khỏi hốc mắt: “Thúc phụ, con cứ cho rằng mình sẽ không còn được gặp lại thúc phụ nữa.”
“Ôi, không khóc không khóc.” Trên mặt Lan phụ đều là đau lòng, sau đó trừng mắt về phía Lan Tranh: “Con nhìn con xem, làm chuyện rối tung cả lên, A Ninh đến đây mà sao con không nói ngay với ta?”
Mắng Lan Tranh xong, ông lại nhìn Gia Ninh: “A Ninh, chúng ta ngồi xuống trò chuyện, có được hay không?”
Gia Ninh ngồi xuống ghế, còn Lan phụ quay trở về thượng vị, ông nhìn Gia Ninh, nở nụ cười hiền hoà: “A Ninh, lần này con tới thì phải ở Tây Nam này của chúng ta chơi thật lâu, để Tranh nhi dẫn con đi, ta sẽ cho nó nghỉ, để nó dành cả ngày phụng bồi con.”
Gia Ninh hơi sửng sốt, nàng cười: “Con cũng rất muốn ở lại đây chơi, có khi nơi này còn tốt hơn cả kinh thành nữa.”
Lan phụ cười ha ha: “Sao Tây Nam có thể hơn kinh thành được, nơi này của chúng ta cũng chỉ là một nơi chật hẹp thôi.”
“Thúc phụ không cần khiêm tốn, vừa rồi con ngồi kiệu đến đây, cho dù là con, khi nhìn thấy diện tích của Lan phủ thì cũng hoa cả mắt.” Gia Ninh cười nói: “Nghĩ đến khi nào tuyết ngừng rơi, còn còn muốn dạo một vòng quanh đây, không biết thúc phụ có thời gian hay không.”
“Đương nhiên là có thời gian rồi, chỉ sợ A Ninh không muốn trò chuyện với lão già như ta, vẫn là mấy người trẻ tuổi các con đi chơi cùng nhau thì hơn. Đúng rồi, Tranh nhi còn có mấy muội muội, trong đó có mấy đứa tuổi tác cũng xấp xỉ A Ninh, cũng có thể trò chuyện đôi câu. Đến lúc đó khi phủ mở hội ngắm hoa, các con chơi đố đèn cũng không tệ.”
Gia Ninh gật đầu, nàng hơi do dự, nhưng vẫn mở miệng nói: “Thúc phụ, thật ra lần này con tới là có chuyện muốn nhờ.”
“Ừ? Chuyện gì?” Nụ cười của Lan phụ không thay đổi.
Nàng nhìn đối phương, thật ra trong lòng vô cùng thấp thỏm: “Bây giờ hoàng huynh của con vẫn đang phải chịu sự khống chế của Tân Đế, con hy vọng thúc phụ có thể cho con mượn binh. Theo như con được biết thì hiện nay trong triều của Tân Đế có không ít bề tôi của Phụ Hoàng con trước đây, nhất là còn có cả mấy vị tướng quân là thủ hạ của ngoại công con, chỉ vì hoàng huynh con đang bị giam cầm mà bọn họ không thể làm gì khác ngoài bán mạng cho Tân Đế. Nếu bọn họ biết con còn sống, lại biết con được thúc phụ ủng hộ thì nhất định sẽ bỏ Tân Đế để phục dựng lại Khương Quốc.”
Sau khi nàng nói xong những lời này, nụ cười của Lan phụ dần dần nhạt đi, ông nhìn Gia Ninh, một lát sau thì thở dài một hơi: “A Ninh, không phải thúc phụ không giúp con, mà do trong tay thúc phụ không có đủ binh.”
Nội tâm Gia Ninh nhất thời lạnh xuống.
Nàng nhìn nam nhân ngồi trên thượng vị, dần dần cũng hiểu thế nào gọi là nhân tình ấm lạnh.
Năm đó Phụ Hoàng nàng không để ý đến sự phản đối của quần thần, vẫn kiên quyết khuếch trương lãnh thổ cho Lan phụ, thậm chí còn điều động hơn nửa ngân lượng trong quốc khố khi thấy nơi này phải chịu thiên tai suốt mấy năm liền, nếu không nhờ Phụ Hoàng nàng, sợ rằng tất cả dân chúng dưới tay ông đã sớm biến thành vong hồn sau thiên tai.
Hôm nay, nàng muốn mượn quân đội của đối phương, vậy mà lại bị khéo léo từ chối.
***
Lúc Gia Ninh rời khỏi cung Trường Ninh, vẻ mặt có chút hoảng hốt, Lan Tranh đi theo sát phía sau nàng: “A Ninh, ta sẽ khuyên Phụ Vương ta, chẳng qua bây giờ binh lực của Phụ Vương ta không đủ, chờ thêm hai, ba năm nữa trưng binh thì tuyệt đối sẽ đủ.”
Nàng không muốn nghe Lan Tranh nói, nàng chỉ sợ mở miệng ra là sẽ không nhịn được mà hung dữ với đối phương.
Đúng lúc này, nàng lại nghe được một tiếng nói quen thuộc.
“Thế tử gia.”
Gia Ninh xoay người nhìn theo nơi phát ra tiếng nói, vừa nhìn liền ngây ngẩn.
Lan Tranh ở bên cạnh như đã nổi giận: “Ai bảo ngươi đi ra đây? Quay về!”
Bụng nữ nhân kia nhô lên, tựa hồ đã mang thai mấy tháng, nhưng khiến Gia Ninh kinh ngạc không phải điều này, mà chính là gương mặt của đối phương lại giống nàng như đúc.
“Tưởng cô nương?” Gia Ninh nhíu mày.
Đối phương sợ hãi yếu ớt nhìn Lan Tranh, rồi mới chuyển tầm mắt nhìn về phía nàng, trong mắt có vẻ ngạc nhiên mừng rỡ: “Sương Sương cô nương, thật là trùng hợp.”