Nàng là trân bảo - Chương 53
Cập nhật lúc: 2024-04-18 09:35:51
Lượt xem: 224
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sương Sương hoảng sợ, nhưng nàng vẫn cậy mạnh : “Chàng thể đưa cho Tân Đế, sẽ trọng thưởng , như thì gặp hoàng của .”
Ổ Tương Đình nàng, ánh mắt chút khó lường. Hồi lâu , nhéo cằm Sương Sương: “Lời tối nay đừng nhắc nữa.”
Sương Sương khó hiểu, nhưng ngay giây kế tiếp Ổ Tương Đình bế lên.
Ổ Tương Đình bế Sương Sương đến bên giường, tự cởi giày cho Sương Sương, sâu mắt nàng.
Thật Sương Sương mới , mí mắt đỏ bừng, qua đặc biệt đáng yêu.
Nàng túm ống tay áo Ổ Tương Đình: “Rốt cuộc ý là gì?”
Là tiếp nhận nàng ?
Ổ Tương Đình rũ mắt: “Nàng còn nhớ Tống Hàm Nghĩa ?”
Dĩ nhiên là Sương Sương nhớ, đây chính là nàng với Tống Hàm Nghĩa cùng đánh Ổ Tương Đình mà.
“Ta g.i.ế.c .” Ổ Tương Đình thản nhiên lời khiến rét lạnh.
Sương Sương ngây dại, từ từ buông lỏng bàn tay đang túm ống tay áo Ổ Tương Đình.
Thích Ổ Tương Đình vẫn thật là đáng sợ, là nàng từ bỏ ?
Ổ Tương Đình chủ động nắm lấy tay Sương Sương, cưỡng ép nàng cùng đan mười ngón tay , nhẹ giọng : “Cho nên nàng chuẩn tâm lý thật , cũng sẽ dễ dàng bỏ qua cho nàng như .”
“Ta sẽ như thế nào?” Sương Sương tái mặt.
Ổ Tương Đình tự cởi đai lưng của : “Trả cho nàng một khoản.”
Sương Sương hiểu ý của , nàng đai lưng trong tay Ổ Tương Đình, co rúm . Ổ Tương Đình đang giống như đây nàng đối xử với , dùng roi đánh nàng.
Sương Sương ngẫm nghĩ một chút, càng nghĩ càng thấy sợ, nàng cắn môi, cuối cùng chỉ : “Ta hối hận , coi như từng thấy những lời tối nay .”
Ổ Tương Đình thì nhếch môi , ánh mắt mang theo mấy phần chế giễu: “Không mới vẫn còn sợ ?”
Vừa nàng Ổ Tương Đình đòi nợ, đánh trả nàng.
“Ta… … .” Sương Sương nhớ đến đống thương tích Ổ Tương Đình đây, nếu như trả từng cái một về nàng thì, khẳng định một nửa là nàng c.h.ế.t thẳng cẳng .
Mắt Sương Sương đỏ lên, nhưng Ổ Tương Đình kịp trùm đai lưng của lên che mắt nàng, còn trói tay Sương Sương lưng, dùng đai lưng của chính nàng để trói.
“Không cho phép , nếu thì sẽ đánh mạnh hơn.”
Giọng Ổ Tương Đình lạnh như băng.
Sương Sương giường, môi trắng bệch, đai lưng của Ổ Tương Đình màu xanh, càng tôn lên làn da tuyết trắng của nàng.
Nàng thấy gì, chỉ thể dùng tai ngóng, dường như Ổ Tương Đình rời khỏi phòng, lâu , trở .
Sương Sương thấy tiếng bước chân cách nàng càng ngày càng gần, nội tâm cũng ngày càng khẩn trương.
“Ổ Tương Đình, … nhẹ một chút.” Sương Sương giả vờ tội nghiệp.
Giọng của Ổ Tương Đình vang lên bên cạnh nàng: “Sẽ.”
Hắn dứt lời, Sương Sương liền tiếng roi vụt mặt đất, thanh thuý vang vọng, nàng thể tưởng tượng Ổ Tương Đình dùng bao nhiêu sức mạnh, roi như đang xẻ đôi đất trời .
Nàng , nhưng nàng thể , bây giờ nàng thật sự hối hận, nếu sớm như thế thì nàng sự thật cho Ổ Tương Đình, nàng cũng cần thích Ổ Tương Đình nữa.
Thật là quá đáng, còn đánh nàng, tuy đây quả thực là nàng đúng, nhưng mà… nhưng mà vẫn cảm thấy thật tủi , lẽ là do đối phương là Ổ Tương Đình chăng.
Sương Sương hy vọng đối phương sẽ cưng chiều nàng, yêu thương nàng cả đời, thể ngờ khi đối phương phận thật của nàng thì đánh nàng cơ chứ.
“Sẽ đau, kiên nhẫn một chút.” Giọng Ổ Tương Đình vang lên.
Sương Sương câu thì rụt , nhưng chiếc roi mà nàng đang thấp thỏm chờ đợi hề rơi xuống nàng, nàng đợi hồi lâu, khỏi sửng sốt. Vừa mới mở miệng thì hôn lên.
Sương Sương ngẩn , chờ khi nàng kịp phản ứng, đai lưng bịt mắt cởi xuống.
Mặt Ổ Tương Đình ở gần đến mức nàng cần đưa tay cũng thể chạm .
Sương Sương hiểu ý của đối phương, nàng chậm rãi nở nụ , ôm lấy đối phương, nhưng phát hiện tay vẫn còn trói, nàng : “Ổ Tương Đình, tay vẫn còn trói.”
“Gọi là gì?” Ổ Tương Đình cúi đầu hôn Sương Sương, mặt Sương Sương đỏ đến thể đỏ hơn, nàng khẽ cắn môi : “Tướng công, giúp cởi .”
Ổ Tương Đình rũ mắt Sương Sương, vòng tay lưng cởi trói cho nàng.
Lông mi của Ổ Tương Đình dài, lúc rũ mắt xuống, lông mi khẽ rung, giống như một com bướm đen nhánh đang giương cánh bay . Cánh bướm hạ xuống thế giới khiến cho mê mệt.
Sương Sương mắt đối phương, khỏi nghĩ thầm, tại năm đó nàng nhận Ổ Tương Đình đến như ? Mà chỉ chê bai tướng mạo nữ tính.
Bây giờ nàng thể thừa nhận, Ổ Tương Đình là nam nhân nhất thế gian .
Mà nam nhân như thuộc về nàng.
Nghĩ tới đây, hai tay tự do của Sương Sương liền ôm lấy cổ Ổ Tương Đình, nàng đối phương bằng ánh mắt sáng rực, hề chớp mắt dù chỉ một cái: “Chàng tha thứ cho ?”
Ổ Tương Đình híp mắt: “Không hề.”
Sương Sương mếu máo: “Tại ?”
“Ta còn khoá nàng ở giường, để nàng thể hết.” Ổ Tương Đình nhẹ giọng .
Sương Sương chớp chớp mắt, nàng suy nghĩ chốc lát, chủ động tiến sát gần bên tai Ổ Tương Đình: “Khoá lên giường để gì đây? Để sinh tiểu hài tử ?”
Ổ Tương Đình ngờ Sương Sương lớn gan như , kinh ngạc Sương Sương.
mà Sương Sương vẫn luôn như thế, nàng chán ghét ai rõ ràng bao nhiêu thì khi thích ai sẽ lớn gan bấy nhiêu, nàng bao giờ kiềm chế tình cảm của , thích là thích, ghét là ghét. Nhất là khi c.h.ế.t qua một , nàng càng cảm thấy như .
Sau khi ý thức thích Ổ Tương Đình, mặc dù ban đầu thấy phiền não, nhưng phiền não xong, nàng liền thản nhiên đón nhận.
Đời những chuyện khiến cho vui sướng, thế mới đúng.
Anan
Đời ngắn như , tại khiến cho bản thoải mái?
Sương Sương nghĩ tới chính là, Ổ Tương Đình sắm vai quân tử, từ chối chạm nàng, Sương Sương chủ động dán lên cũng vô ích.
Hắn giống như một vị thần tiên thanh tâm quả dục, kiểu gì cũng Sương Sương cám dỗ.
Sương Sương ngẩn , thầm nghĩ chẳng lẽ mị lực của đủ?
Mà chạm cũng thôi , cứ cách ba đến năm ngày bắt nàng uống thuốc.
Sương Sương cảm thấy cứ như từng uống thuốc ở , nàng nhíu mày uống, nhưng Ổ Tương Đình tâm địa sắt đá, cho phép Sương Sương bỏ dù chỉ một ngụm.
Sương Sương uống xong thì chỉ thấy một vị đắng ngắt từ cổ họng xuống tận dày, nàng uống thêm cả hai ly nước cũng hết.
Ổ Tương Đình bảo nha bưng bát thuốc lui xuống, Sương Sương vội gọi nha : “Phòng bếp mứt táo ?”
“Không ăn.” Ổ Tương Đình trực tiếp chặt đứt mơ ước hão huyền của Sương Sương.
Sương Sương ngờ là uống thuốc xong mà ngay cả mứt táo cũng ăn, nàng tức giận: “Chàng thật là quá đáng, ép uống thuốc, thể bệnh gì, Ổ Tương Đình, ghét !”
Nói xong liền dậy , nhưng đối phương kéo một cái, cứ thế xuống đùi đối phương.
Nha bên cạnh vội vã lui ngoài, còn bụng đóng cửa .
“Tức giận ?” Ổ Tương Đình hỏi Sương Sương.
Sương Sương xụ mặt, vô cùng nghiêm túc gật đầu, còn đưa tay đẩy Ổ Tương Đình : “Chàng đừng ôm , tức giận.”
Ổ Tương Đình ồ một tiếng: “Vậy tối nay ngủ chung nữa.” Nói xong, liền buông tay, còn dùng ánh mắt kỳ quái Sương Sương: “Sao vẫn chịu dậy?”
Sương Sương sửng sốt, đó vội chủ động ôm lấy Ổ Tương Đình: “Không chịu, ngủ chung.”
Từ khi bắt cóc, ban đêm ai ngủ cùng là nàng ngủ .
Nàng thấy Ổ Tương Đình cử động bèn dứt khoát gục đầu cổ đối phương: “Tướng công, chúng ngủ chung.”
Rốt cuộc Ổ Tương Đình như nhịn nữa mà bật , sờ đầu Sương Sương: “Được, ngủ chung. mà, bây giờ nàng dậy, tới thư phòng.”
***
Dù Sương Sương thẳng thắn phận của với Ổ Tương Đình, nhưng thời gian Ổ Tương Đình thể dành cho nàng vẫn quá ít, bởi quá bận rộn, phần lớn thời gian ở trong phủ đều xem sổ sách.
Cũng may là trong thư phòng của Ổ Tương Đình một vách ngăn, bên trong kê một chiếc giường, vốn Ổ Tương Đình dùng để nghỉ trưa, bây giờ Sương Sương chiếm đoạt. Nàng thích cởi tất, ở giường, ăn luôn miệng sách, lúc mệt quá ngủ , chờ khi tỉnh dậy, tất , còn đắp chăn.
Ngày thu chậm rãi trôi qua, Sương Sương đám mây lơ lửng bên ngoài, ngẫm nghĩ chốc lát, bèn xỏ giày thêu bước xuống giường, chạy gian ngoài.
Ổ Tương Đình thấy động tĩnh thì nàng, đó giang tay đón Sương Sương.
“Sao ?” Ổ Tương Đình hỏi nàng.
Sương Sương chỉ lắc đầu.
Nàng tại Ổ Tương Đình để nàng nhắc chuyện đêm đó mà chỉ coi nàng là Sương Sương, nguyên nhân chính là vì nếu Tân Đế nàng còn sống, nhất định sẽ tới bắt nàng, chừng Ổ gia cũng sẽ chịu liên luỵ.
nàng cách nào quên phận của , cũng thể quên chuyện Thái Tử ca ca vẫn còn ở kinh thành.
Tại nàng thể ở nơi hưởng phúc, mà Thái Tử ca ca giam giữ?
Thế nhưng nàng cầu Ổ Tương Đình giúp nàng cứu hoàng ?
Không , chỉ là một thương nhân, thể cứu?
Sương Sương ngẩng đầu lên, rời khỏi lồng n.g.ự.c đối phương: “Ta đói, ăn gì đó, cứ tiếp tục ở đây xem sổ sách , bồi nữa.”
Nàng xoay rời , chẳng qua khỏi cửa, nụ mặt nàng liền biến mất. Nàng giơ tay lên xoa mặt , sống vui vẻ, thực sự quá khó khăn.
***
Sương Sương trở về phòng, nàng cảm thấy tóc rối, liền xuống gương chỉnh trang .
Mở hộp lấy lược , phát hiện lược đè lên một tờ giấy.
Nàng ôi chao một tiếng, cầm tờ giấy lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nang-la-tran-bao/chuong-53.html.]
Sao giấy ở chỗ ?
Sương Sương mở tờ giấy , khi thấy rõ nội dung bên , biểu tình nàng cứng .
Trên tờ giấy chỉ vẽ duy nhất một con dế mèn nhỏ.
Nàng cực kỳ quen thuộc với con dế mèn nhỏ , đây khi ở trong cung, lúc nào Lan Tranh đưa giấy cho cung nhân nhắn nàng ngoài chơi, đều vẽ một con dế mèn nhỏ, như thì nàng sẽ đến chờ Lan Tranh ở chỗ cũ.
Lan Tranh tới ?
Sương Sương vội vàng vò tờ giấy thành một cục, nàng , trong phòng chỉ mỗi nàng, nha nào cả.
Làm tờ giấy thể ở đây?
Sao Lan Tranh nàng ở chỗ ?
Sương Sương nghĩ , nàng cẩn thận kiểm tra những cái hộp khác bàn trang điểm, giấy, chỉ duy nhất tờ trong tay nàng .
Tim Sương Sương đập nhanh, nàng do dự hồi lâu, cuối cùng xé nhỏ tờ giấy, vùi đất trong chậu hoa.
Vì tay dính đất nên Sương Sương khỏi phòng rửa sạch, , liền gặp Liên Đại.
Mấy tháng gần đây Liên Đại cao hơn nhiều, cũng thêm mấy phần duyên dáng yêu kiều của thiếu nữ.
“Sương Sương tỷ tỷ.” Liên Đại ngọt ngào với Sương Sương: “Muội hái nhiều hoa quế, ngày mốt sẽ bánh hoa quế ăn.”
Sương Sương thấy Liên Đại thì giấu tay lưng: “Bánh hoa quế ? Chắc là ăn sẽ ngon lắm.”
Liên Đại gật đầu, hỏi: “Sương Sương tỷ tỷ ngoài ư?”
Sương Sương ồ một tiếng, trả lời câu hỏi của Liên Đại mà hỏi ngược : “Liên Đại, hôm nay ngươi thấy ai phòng ?”
Liên Đại nghiêng đầu suy nghĩ: “Có Bích Lăng tỷ tỷ và Đan Thu tỷ tỷ , hai tỷ dọn phòng cho Sương Sương tỷ tỷ, còn… thấy ai nữa. Mất đồ ? Sương Sương tỷ tỷ, lấy!”
Liên Đại ở Ổ phủ vui vẻ, tuy ở đây học quy củ, nhưng các chủ tử đều là , giống ở Thược Kim Quật. Hơn nữa ở Ổ phủ, nếu như Sương Sương tỷ tỷ thương, sẽ còn tìm cho cô bé một nữa. Cho nên, khi thấy phòng Sương Sương mất đồ, Liên Đại lập tức phủi sạch chính .
“Không mất đồ, chẳng qua thấy bàn trang điểm của lộn xộn.” Sương Sương vẻ mặt của Liên Đại, cảm thấy đối phương hề dối: “Ngươi , .”
***
Sương Sương rửa tay, chỉ là cả ngày tâm trạng nàng thấp thỏm yên, chính vì tờ giấy .
Lúc dùng bữa ở trong viện của lão phu nhân, nàng cũng ngây , lão phu nhân gọi mấy câu mà nàng cũng thấy, Ổ Tương Đình khẽ vỗ nàng một cái, nàng mới phản ứng .
“Đứa nhỏ , dạo gần đây mệt mỏi hả.” Lão phu nhân hề nổi giận mà chỉ : “Ta thấy sắp đến trung thu , trung thu hàng năm chúng đều tới chùa Thanh Sơn cầu phúc, cầu phúc cho sang năm tới gia đình chúng vẫn đoàn viên một nhà.”
Thịnh phu nhân cũng : “Mấy ngày chủ trì chùa Thanh Sơn thư tới, năm nay hoa núi nở đặc biệt , mời chúng tới ngắm.”
Sương Sương Ổ Tương Đình bên cạnh, nhỏ giọng : “Tướng công, ?”
Ổ Tương Đình giúp Sương Sương bóc vỏ tôm, đặt trong bát nàng: “Ta việc, nàng cùng tổ mẫu với nương .”
Lão phu nhân thấy Ổ Tương Đình thì : “Không , năm nay các cháu đều , Tiểu Hà Tiểu Đình cũng , đứa nào phép trốn.”’
Ổ Thái Hà chút bất đắc dĩ: “Tổ mẫu, cháu còn xong sách .”
“Đầu xuân sang năm mới thi, cháu gấp cái gì? Chỉ cần một hai ngày là cháu thể thi đỗ Trạng Nguyên chắc?” Lão phu nhân giận dỗi tôn tử của : “Còn nữa, Tiểu Đình cũng , cháu nghỉ xem sổ sách mấy ngày thì việc ăn của nhà sẽ sụp đổ ? Ta thấy ngày nào Sương Sương cũng buồn bực trong phủ, cháu còn chịu đưa con bé ngoài một chút.”
Sương Sương vô cùng đồng tình gật đầu, mới gật đầu, chân bấm một cái.
Nàng bắt gặp ánh mắt của Ổ Tương Đình.
Sương Sương cam lòng yếu thế, bèn bấm trở , nàng còn cố tình mò tới bắp đùi trong của Ổ Tương Đình, véo chỗ da thịt mỏng nhất của .
Lão phu nhân tự đưa quyết định: “Tóm là cả nhà đều , một cũng cho phép .”
***
Dùng bữa tối xong, Sương Sương cùng Ổ Tương Đình khỏi viện của lão phu nhân, Ổ Thái Hà và đại tẩu ở đằng , chỉ là, Sương Sương chợt thấy đại tẩu dừng , đó Ổ Thái Hà xổm xuống cõng đại tẩu trở về.
Nàng đến ngơ ngẩn, vội kéo ống tay áo Ổ Tương Đình: “Chàng kìa.”
Ổ Tương Đình liếc qua, hứng thú thu hồi tầm mắt: “Thế nào?”
“Thật ngờ đại ca chững chạc như mà một mặt khác.” Sương Sương Ổ Tương Đình, Ổ Tương Đình cũng nàng: “Nàng cũng cõng về?”
Sương Sương ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn lắc đầu, nàng ăn nhiều, Ổ Tương Đình liên tục gắp đồ ăn cho nàng, hại nào nàng ăn cũng nhiều quá, nàng sợ nàng sắp béo đến nơi , vẫn nên tản bộ về là hơn.
***
Hôm nay Ổ Tương Đình cần xem sổ sách nên cùng Sương Sương về phòng.
Sương Sương tắm xong thì cũng tắm xong, sớm lên giường, chỉ là vẫn còn sách.
Sương Sương tới mép giường, xuống quyển sách Ổ Tương Đình đang , là binh thư.
“Chàng xem binh thư gì?” Sương Sương hỏi , một thương nhân như Ổ Tương Đình binh thư?
Ổ Tương Đình thấy Sương Sương đến thì khép sách , đặt sang bên cạnh: “Nhàm chán nên thử thôi.” Nói xong, ôm Sương Sương lên.
Sương Sương lên giường thì chui trong chăn, bình thường nàng sẽ cố tình bám Ổ Tương Đình, nhưng hôm nay trong lòng vướng bận, lúc nàng tâm trạng nào, nên cứ thế chui thẳng chăn.
Ổ Tương Đình xuống giường thổi tắt nến, mới lên giường.
Hắn ôm lấy Sương Sương từ đằng , giọng trong trẻo lạnh lùng: “Hôm nay nàng gì đó đúng lắm, xảy chuyện gì ?”
Cả Sương Sương cứng đờ, nàng ngờ Ổ Tương Đình dễ dàng thấu nàng như .
Nàng mím môi, tìm một cái cớ: “Sắp đến tháng, trong lòng thấy thoải mái.”
Quả nhiên xong, Ổ Tương Đình liền gì nữa, chẳng qua cả đêm luôn đặt tay lên bụng nàng.
***
Mấy ngày liền Sương Sương đều chờ xem trong bàn trang điểm xuất hiện tờ giấy nào nữa , nhưng cũng hề thấy.
Nàng bóng gió xa gần thử dò xét Bích Lăng và Đan Thu, biểu hiện của cả hai nha đều gì lạ.
Chẳng lẽ chỉ là ngoài ý ?
cũng hẳn, thể nào chuyện vô duyên vô cớ bàn trang điểm của nàng nhiều thêm một tờ giấy, mà nàng thể khẳng định con dế mèn tờ giấy , tuyệt đối là do Lan Tranh vẽ .
***
Sáng sớm ngày trung thu hôm đó, đại gia đình Ổ gia cùng ngoài.
Bốn nữ quyến xe ngựa, Ổ Tương Đình và Ổ Thái Hà cưỡi ngựa.
Lão phu nhân và Thịnh phu nhân lên xe liền thảo luận xem bao giờ đại tẩu và Sương Sương thể mang thai, xem đại tẩu sớm sẽ thế , nên chút hoang mang: “Con và vẫn , tổ mẫu và nương cũng đó, luôn cứng nhắc, chuyện sốt ruột cũng thể gấp .”
Nàng xong, tầm mắt của lão phu nhân và Thịnh phu nhân cùng chuyển sang Sương Sương. Sương Sương nhất thời khẩn trương, cái chuyện mang thai mang thai , nàng tính là , chủ yếu là do đến tận bây giờ nàng và Ổ Tương Đình còn viên phòng, thì thể mang thai chứ?
“Con… con còn nhỏ.” Sương Sương nặn một câu.
Lão phu nhân thở dài: “Thế thì đến bao giờ mới thể ôm chắt chứ?”
Thịnh phu nhân an ủi lão phu nhân: “Nương, sớm muộn sẽ mà.”
“Hôm nay đến cầu phúc cầu thêm cái , nhất là cả Tú Oánh và Sương Sương đều cùng thai, thế thì đúng là song hỷ lâm môn.” Lão phu nhân .
***
Đến chân núi của chùa Thanh Sơn, Sương Sương thấy lẽ chỉ mỗi của Ổ gia lên núi cầu phúc.
Đại tẩu vén màn xe ngoài: “Năm nay tới còn đông hơn năm ngoái nữa.”
Thịnh phu nhân : “Lát nữa hai con nhớ đeo mạng che mặt, ở đây nhiều , miễn cho gặp chuyện rắc rối.”
Nhất là gương mặt đó của Sương Sương, đến cũng đều quá bắt mắt.
***
Đến cổng chùa Thanh Sơn, mới xuống xe ngựa.
Ổ Tương Đình dắt Sương Sương xuống xe, nhỏ giọng : “Lát nữa tới gặp chủ trì, nàng cùng với đại tẩu, đừng lung tung.”
Sương Sương ậm ừ, nàng thử xung quanh, hôm nay thật là đông , nữ quyến cũng hề ít, nhưng đều là của những gia đình phú quý.
Trong đó nữ quyến trẻ tuổi cũng nhiều, các nàng đều đang chú ý tới Ổ Tương Đình.
Ở thành Kim Lăng, Ổ Tương Đình là một nhân vật nổi danh, là trong mộng của nhiều thiếu nữ khuê các, ngày hôm đó khi Ổ Tương Đình nạp , tan vỡ trái tim của bao nhiêu thiếu nữ, thậm chí ngay đêm hôm đó còn nhảy sông Tần Hoài, cũng may là cứu lên.
Các nàng thấy Ổ Tương Đình, dĩ nhiên cũng sẽ thấy Sương Sương bên cạnh , chẳng qua Sương Sương sớm đeo mạng che mặt, khiến cho khác thể rõ mặt nàng.
Sau khi Ổ Tương Đình cùng Ổ Thái Hà rời , Sương Sương liền theo mấy lão phu nhân trong miếu bái Phật.
Sương Sương quỳ xuống đất theo , đưa tay lắc hộp xăm, chỉ thấy lá xăm : “Mọi việc tam tư phương là mỹ, an khi thủ cựu mạc tâm si.” (Mọi chuyện sẽ , nếu an phận thủ thường.)
Sương Sương sửng sốt, đại tẩu bên cũng lắc một lá xăm: “Sương Sương, chúng giải xăm .”
Sương Sương nắm lá xăm của : “Được.”
Nơi giải xăm hai vị đại sư, Sương Sương thấy đằng cũng một dãy đang xếp hàng, bèn dứt khoát chia với đại tẩu, mỗi xếp một hàng, như thì sẽ nhanh hơn một chút.
Thật nàng tin mấy thứ , bởi quốc sư xem mạng cho nàng còn chính xác, chứ đừng đến mấy hoà thượng.
Khi đến lượt, Sương Sương liền xuống, đưa lá xăm trong tay .
Hoà thượng ước chừng hơn bốn mươi tuổi, quan sát lá xăm đó, ngẩng đầu lên Sương Sương, cất tiếng hỏi: “Phu nhân là phu nhân của Ổ gia?”
Sương Sương ngạc nhiên: “Sao ngươi ?”
Hoà thượng thần bí: “Phong thái cả của phu nhân khiến bần tăng liền nhận .” Nửa câu , âm lượng giọng giảm xuống: “Có bảo đưa cho phu nhân một tờ giấy, rằng chỉ cần phu nhân là sẽ ngay.”
Hắn đưa lá xăm cho Sương Sương, Sương Sương đón lấy, nhận thấy bên lá xăm nhiều thêm một tờ giấy.
Nàng nắm chặt lá xăm, biểu tình chút căng thẳng: “Người đang ở đây ?”
Hoà thượng đáp : “Không chỗ nào đó mặt.”