Nàng là trân bảo - Chương 30
Cập nhật lúc: 2024-04-18 15:41:55
Lượt xem: 169
Đại tẩu mỉm cười với Sương Sương rồi xoay người đi trước, mặc kệ Sương Sương hỏi thêm điều gì, nàng ấy cũng không nhắc lại chủ đề này nữa, nên rốt cuộc Sương Sương chỉ có thể từ bỏ.
Đoàn người các nàng đến cửa hàng phấn son nổi tiếng nhất thành Kim Lăng, đây là cửa hàng trên danh nghĩa của Nhị thúc Ổ gia, từ trước đến nay đại tẩu đều mua phấn son ở đây.
Các nàng vừa mới bước vào cửa hàng thì bà chủ liền tiến lên đón, bà chủ cửa hàng phấn son là một nữ nhân chừng ba mươi tuổi, mặt mũi thanh tú, nụ cười treo trên mặt cũng không hề khiến người ta có cảm giác con buôn.
"Đại phu nhân đã tới rồi sao?" Bà chủ nhìn Sương Sương đứng cạnh đại tẩu: "Còn đây chắc là Nhị phu nhân rồi, thiếp họ Chu, mời hai vị phu nhân lên tầng hai trước, tầng một đông người lắm miệng, sợ sẽ làm ảnh hưởng đến sự yên tĩnh của hai vị phu nhân."
Đại tẩu gật đầu, vừa mang Sương Sương lên tầng vừa hỏi bà chủ Chu: "Tầng hai có ai khác không?"
"Thưa, có Hứa thiếu gia và Hứa tiểu thư." Bà chủ Chu trả lời.
Đại tẩu nghe vậy thì cười: "Tinh Hán lại dẫn muội muội tới mua phấn sao?" Rồi nàng ấy quay đầu nhìn Sương Sương: "Để ta dẫn muội đến gặp hai người họ, bọn họ là biểu đệ và biểu muội của Tiểu Đình."
Hứa Tinh Hán và muội muội của hắn sao?
Sương Sương gật đầu.
***
Các nàng vừa lên đến nơi liền nghe được giọng nói của một cô nương: "Ca, huynh thấy cái này thế nào?"
Sau đó là giọng nói thờ ơ của Hứa Tinh Hán: "Đẹp lắm đẹp lắm, muội chọn xong chưa? Huynh còn muốn đi cưỡi ngựa nữa."
"Huynh lại còn muốn cưỡi ngựa? Mỗi tháng muội chỉ gọi huynh cùng đi mua phấn có một lần mà huynh vẫn không vui." Cô nương hừ một tiếng.
Hứa Tinh Hán không biết phải làm sao: "Rồi, một tháng mua phấn một lần, mua y phục bốn lần, tới trà quán một lần, nghe hí khúc một lần, mấy lần đó không phải cũng vẫn là ta đi cùng muội sao?"
"Vậy huynh đừng đi nữa!"
Đại tẩu thấy hai người sắp cãi nhau thì vội vàng lên tiếng: "Tinh Hán, Linh Dung, hai người cũng ở đây hả?"
Đại tẩu vừa dứt lời liền thấy một cô nương vọt tới: "Tú Oánh biểu tẩu, lâu lắm rồi muội không gặp tẩu."
Cô nương kia hết sức rực rỡ hoạt bát, thấy đại tẩu thì chạy tới nắm tay, nàng ấy chào hỏi với đại tẩu xong liền chuyển tầm mắt sang người Sương Sương: "Đây là?"
Đại tẩu giới thiệu giùm: "Đây là phu nhân của Tiểu Đình, Sương Sương." Rồi lại nói với Sương Sương: "Đây là Hứa Linh Dung, muội gọi nàng là Linh Dung được rồi, lại nói, hai muội bằng tuổi nhau đấy."
Hứa Linh Dung cười ngọt ngào với Sương Sương: "Chào Sương Sương biểu tẩu." Nàng ấy có chút hiếu kỳ nhìn Sương Sương che kín mít cả người: "Sao Sương Sương biểu tẩu lại che kín như vậy?"
Đại tẩu cười khẽ: "Đợi khi nhìn thấy mặt nàng thì muội sẽ rõ." Nàng ấy nhìn về phía Hứa Tinh Hán đứng cách đó không xa: "Tinh Hán, đệ không tới chào hỏi sao?"
Hứa Tinh Hán chậm chạp đi tới, gãi gãi đầu: "Chào hai vị biểu tẩu."
Hứa Linh Dung nghiêng đầu làm mặt quỷ với ca ca mình rồi quay đầu nói: "Tú Oánh biểu tẩu, chúng ta không thèm nói chuyện với huynh ấy."
Hứa Tinh Hán cười bất đắc dĩ: "Thôi, thôi, quân tử không đấu với nữ nhân, mọi người cứ từ từ chọn, ta ra cửa chờ."
Đại tẩu cho mọi người lui hết, hiện tại trên tầng hai chỉ còn lại Sương Sương, đại tẩu, Hứa Linh Dung cùng với bà chủ Chu.
Sương Sương thấy trong phòng đều là nữ nhân thì mới lấy mũ che xuống. Nàng vừa đặt mũ che lên bàn, Hứa Linh Dung liền hít vào một hơi.
Đại tẩu thấy vậy thì trêu chọc: "Sao muội lại hít vào thế?"
Bà chủ Chu ở bên cạnh cũng ngây dại, nghe tiếng đại tẩu mới cười nói: "Ta đã gặp qua rất nhiều mỹ nhân, nhưng người như Nhị phu nhân thì mới thấy lần đầu, quả nhiên là phu nhân của Ổ gia."
Hứa Linh Dung còn thẳng thắn hơn, ánh mắt nàng ấy sáng rực nhìn chằm chằm vào Sương Sương, khiến Sương Sương hơi khó chịu mà cau mày.
Hứa Linh Dung thấy Sương Sương cau mày thì đưa hai tay lên bưng mặt: "Mỹ nhân dù có cau mày vẫn xinh đẹp như vậy, Tú Oánh biểu tẩu, ban đầu muội cảm thấy Nhị biểu ca là người đẹp mắt nhất trên đời, bây giờ muội mới biết ánh mắt của muội quá nông cạn."
Nàng ấy nói xong còn xấu hổ nháy nháy mắt với Sương Sương: "Sương Sương biểu tẩu, muội có thể sờ tay tẩu một chút không?"
Chân mày Sương Sương cau chặt hơn, sau đó từ chối.
Đại tẩu ở bên cạnh không khách khí mà cười thành tiếng, còn Hứa Linh Dung thì ỉu xìu như cà tím phơi sương.
Lúc Sương Sương đứng chọn phấn, Hứa Linh Dung vẫn một mực nhìn lén Sương Sương, cuối cùng những loại phấn mà Sương Sương chọn, nàng ấy cũng mua loại giống hệt.
Anan
Mãi đến tận khi Sương Sương rời khỏi, nàng ấy vẫn nhìn theo không thôi, Hứa Tinh Hán không thể nhịn được: "Người ta đã đi mất dạng từ lâu rồi, muội đừng có nhìn nữa!"
Hứa Linh Dung thở dài: "Ca này, nếu như huynh có thể lấy được một mỹ nhân xinh đẹp như vậy thì muội cũng không cần phải giương mắt nhìn nữa, chỉ cần nhìn tẩu tử của mình là được rồi."
Hứa Tinh Hán trợn mắt nhìn Hứa Linh Dung: "Về nhà!"
***
Sương Sương vừa về đến Tư Thận Viện thì Liên Đại đã chạy tới: "Sương Sương tỷ tỷ, xảy ra chuyện rồi!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nang-la-tran-bao/chuong-30.html.]
"Chuyện gì?" Sương Sương vẫn bình tĩnh, còn bảo Liên Đại ngồi xuống rồi nói.
Liên Đại lắc đầu: "Muội vừa thấy nha hoàn ở Tương Tư Các bưng một cái chậu ra, muội thò đầu nhìn thử, hoá ra là một chậu máu."
Sương Sương kinh ngạc: "Một chậu máu?"
"Đúng vậy, muội nghe nha hoàn kia nói đây là m.á.u mà vị Tưởng cô nương ở trong Tương Tư Các kia nôn ra, còn bảo đại phu đều nói Tưởng cô nương không sống được lâu nữa." Liên Đại nói.
Sương Sương cảm thấy thật kỳ quái, lúc vị Tưởng cô nương kia mới tới Ổ gia thì rất vui sướng, còn có thể đánh đàn, nhưng tại sao mới có mấy ngày ngắn ngủi mà đã bị bệnh, đã vậy còn bệnh nặng đến mức đó. Ban đầu nàng còn tưởng vị Tưởng cô nương kia cố tình giả bệnh để Ổ Tương Đình đau lòng, bây giờ nhìn lại xem ra không phải.
"Thiếu gia về phủ chưa?" Sương Sương hỏi Liên Đại, Liên Đại lắc đầu.
Sương Sương hơi do dự, cuối cùng vẫn quyết định không quan tâm tới vị ở Tương Tư Các kia, nàng không muốn nhìn Tưởng cô nương đó, dù nàng ta có c.h.ế.t thì cũng không liên quan tới nàng. Nếu nàng tới đó, chẳng may nàng ta c.h.ế.t luôn thì không phải nàng bị liên luỵ sao.
***
Sáng sớm năm ngày sau Ổ Tương Đình mới trở về, vừa về liền tới Tư Thận Viện.
Lúc này Sương Sương vẫn còn đang ngủ, nàng luôn ngủ rất sâu, một người sống sờ sờ vào phòng mà nàng cũng hồn nhiên không biết gì cả.
Tuy lúc ngủ hai người tướng ngủ của Sương Sương không tốt, nhưng khi ngủ một mình thì cũng không tệ lắm.
Khi ngủ nàng luôn thích lưu lại một ngọn nến, ánh nến mờ ảo chiếu lên gò má Sương Sương, dưới ánh sáng nhàn nhạt, gương mặt nàng sáng bóng như ngọc.
Đều nói ngắm mỹ nhân dưới nến sẽ có một hương vị khác. Ổ Tương Đình ngồi bên giường nhìn Sương Sương một lúc lâu mới đứng dậy ra ngoài.
Chờ khi hắn trở lại lần nữa, đúng lúc Sương Sương vừa thay y phục xong.
Hôm nay nàng chọn bộ váy màu vàng nhạt, bộ váy này được may theo kiểu dáng mới nhất ở thành Kim Lăng, chẳng qua cổ áo hơi rộng, có thể nhìn thấy da thịt chỗ xương quai xanh.
Sương Sương đứng trước gương đồng, đang do dự không biết có nên choàng tấm lụa mỏng lên cánh tay hay không thì Ổ Tương Đình bước vào.
Nàng nghe thấy tiếng động, vừa quay đầu lại nhìn liền quay luôn trở về.
Sương Sương cực kỳ tức giận, nàng cố ý lạnh nhạt với Ổ Tương Đình ở bên cạnh, mặc kệ hắn nói gì cũng không thèm nhìn hắn, chỉ hỏi Bích Lăng và Đan Thu.
"Các ngươi cảm thấy ta nên chọn đôi hoa tai nào?"
Nàng nhìn mấy đôi hoa tai mà không biết nên chọn đôi nào.
Một bàn tay trắng nõn, khớp xương rõ ràng đưa tới, cầm đôi hoa tai đỏ mã não lên, đưa tới bên tai Sương Sương ướm thử, rồi đeo vào cho nàng.
Sương Sương nhìn Ổ Tương Đình trong gương đồng đang đeo hoa tai cho nàng, vẻ mặt nàng vẫn không hề thay đổi.
Trái lại Bích Lăng và Đan Thu ở bên cạnh thấy vậy thì mặt liền đỏ bừng, sau đó hai người lặng lẽ lui ra khỏi phòng.
Hai nha hoàn vừa đi, Sương Sương bèn né sang một bên, Ổ Tương Đình mới đeo được một bên hoa tai, bên còn lại vẫn chưa kịp đeo.
"Không phải tướng công nên đưa cho ta thứ gì đó sao?"
Sương Sương bỗng nói.
Ổ Tương Đình lắc lắc hoa tai trong tay: "Đeo xong cái này đã."
Sương Sương trừng mắt nhìn Ổ Tương Đình, đưa tay ra đoạt lại bông tai, nàng không thể không thừa nhận Ổ Tương Đình cũng rất có con mắt.
Nàng tự đeo chiếc hoa tai còn lại, thấy Ổ Tương Đình định bước tới thì trực tiếp nghiêng người đi ra ngoài.
Đừng tưởng rằng nàng đã quên chuyện hắn làm lần trước.
Nàng đi được mấy bước liền quay đầu lại nhìn Ổ Tương Đình.
Sương Sương xinh đẹp tuyệt trần, khi tức giận lại càng tươi mới hơn, nhưng nàng không hề biết điều đó, bởi khi còn ở trong cung, mỗi khi nàng tức giận thì tất cả cung nhân đều quỳ sụp xuống đất, nào có ai dám nhìn thẳng vào nàng.
Nàng thấy Ổ Tương Đình chỉ nhìn mình mà không nói lời nào, trong bụng càng tức giận hơn.
"Ngươi có đưa hưu thư cho ta hay không đây?" Nàng cáu giận nói.
Ổ Tương Đình nhìn Sương Sương, phun ra một câu: "Nàng lại đây thì ta cho." Lúc nói ra lời này, đôi mắt đào hoa kia lặng lẽ sẫm lại.
Sương Sương nghe vậy thì nhìn Ổ Tương Đình ngờ vực: "Thật sao?"
"Ừ."
Hẳn là một nam nhân như Ổ Tương Đình sẽ không lừa gạt nàng đâu.
Sương Sương suy nghĩ chốc lát liền chủ động đi tới.