Thôi Hạnh Hoa  thấy tức phụ Tôn Trường Phú , ngẫm nghĩ , nếu Tiểu Điềm học  nghề thêu  thì  thể kiếm bạc cho nhà ,  thì việc hôn nhân của Đại Bảo cũng  cần  lo về bạc nữa!
“Không cần ngươi  lo lắng  mỗi ngày.” Thôi Hạnh Hoa hận  thể lập tức trở về thương lượng với Tiêu Điềm một phen,  thể lập tức học  tay nghề kiếm tiền , nhưng vẫn  quên  dỗi với tức phụ Tôn Trường Phú.
“Chậc chậc! Vậy ngươi đừng  nữa!” tức phụ Tôn Trường Phú  trào phúng Thôi Hạnh Hoa đang vội vã rời .
Đám  chồng, tức phụ khác  cây đa cũng đều chú ý đến hai  bọn họ.
Mấy ngày   ,   tận mắt, Phó Yên cũng   là  dễ đối phó,  trò  để xem .
Có một   khôn lỏi, liền nghĩ nếu Phó Yên chịu dạy cho khuê nữ nhà Thôi Hạnh Hoa,  thì khuê nữ nhà bọn họ liệu cũng  cơ hội học nghề thêu thùa  ?
Bọn họ   là  tính cách nhỏ mọn như Thôi Hạnh Hoa , nhất định sẽ giao quà nhập học.
Trong lòng   đều  suy nghĩ riêng.
**
Thôi Hạnh Hoa mang theo Tiêu Điềm về nhà,  đường  nghĩ đến lời  của tức phụ Tôn Trường Phú, càng nghĩ càng thấy  lý.
Tới nhà , Thôi Hạnh Hoa kéo Tiêu Điềm qua dặn dò: “Đợi một chút,  mang ngươi  tìm Phó Yên học nghề thêu thùa.”
DTV
Tiêu Điềm chớp chớp mắt, hất tay nương  , đặt m.ô.n.g  xuống cái ghế ở bên cạnh: “Đi xin học nghề Phó Yên á? Con  !”
Nàng    cầu xin cái nhà nghèo kiết hủ lậu .
“Ngươi   tức phụ Tôn Trường Phú  ? Học  thêu thùa, ngươi  thể tìm  nhà chồng .”
Tiêu Điềm đảo mắt, vẫn  nhúc nhích.
Mấy năm nay trong nhà chỉ bận tâm tới hôn sự của ca ca,  gì  thời gian chọn chồng cho nàng chứ? Nàng cũng  ngốc! Huống chi nàng mới mười lăm tuổi,  thể từ từ chọn,  vội.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nang-dam-ga-ta-dam-cung-chieu/chuong-83.html.]
Thôi Hạnh Hoa  khuyên Tiêu Điềm hai câu, thấy nàng  vẫn  chịu  dậy, liền bước đến gần, véo một cái  cánh tay đầy thịt của nàng .
“Nương  gì đó!” Tiêu Điềm đau đến mức nhảy bật dậy, xoa mạnh chỗ  vị véo.
“Con bé    ngốc như ? Ngươi cứ học xong nghề  , chờ  thể kiếm tiền,  mua vải dệt gì  quần áo mà chẳng ? Ngốc hết chỗ !”
“Chờ con kiếm  bạc thì cho con  y phục nào cũng  ?” Nghe thấy Thôi Hạnh Hoa  như , Tiêu Điềm cũng hứng thú.
“Mua mua mua,  mua bao nhiêu thì mua.” Lúc  Thôi Hạnh Hoa luôn miệng đồng ý với nàng,  hết để nàng học xong, bạc tới tay  chẳng  sẽ  theo ý bà  .
“Vậy chúng   thôi.” Tiêu Điềm ôm lấy cánh tay Thôi Hạnh Hoa.
Thôi Hạnh Hoa nghĩ nghĩ, vẫn dặn dò nàng một câu: “Cha ngươi chính là đại bá ruột của Tiêu Liệt, cho nên tức phụ mới của nó cũng chẳng dám bất kính với  nhà chồng, nhưng mà đến lúc đó ngươi cũng  ngọt một chút,  hết dỗ dành nó dạy xong thêu thùa  tính tiếp nhé.”
“Đã .” Tiêu Điềm bĩu môi, miễn cưỡng đồng ý với bà .
Thôi Hạnh Hoa trực tiếp dẫn Tiêu Điềm tới nhà Tiêu Liệt với hai bàn tay trắng.
“Rầm, rầm, rầm! A Liệt mau tới mở cửa!”
“Rầm, rầm, rầm! Ta là đại bá mẫu ngươi đây, nhanh mở cửa cho !”
Thôi Hạnh Hoa  ngừng gõ cửa Tiêu gia, rầm rầm rung động, càng đập cửa càng mạnh, tiếng vang càng lớn.
Nhà họ Trần  ở phía  bên  nhà họ Tiêu,   tiếng vang, bà bà của Trần gia    một câu: “Đừng gõ cửa nữa! Sáng sớm nay tiểu tử Liệt mang theo tức phụ và    lên núi, trong nhà   ai .”
Thấy Thôi Hạnh Hoa táng tận lương tâm   tìm tới cửa, Trần bà bà bỡn cợt : “Nếu ngươi  tìm tiểu tử Liệt thì  lên  núi mà tìm. Tôn Trường Minh nhất định  thể tìm giúp.”
Ngày  Tôn Trường Minh đánh tiểu tử Tiêu Cường, Trần bà bà cũng  xem, thấy thật hả giận.
Nghe  câu  tìm Tôn Trường Minh, chân của Thôi Hạnh Hoa   nhũn ,  về phía Trần bà bà hô: “Nhà   việc nên  , Trần bà bà ngươi chờ bọn họ trở về thì  với bọn họ  tiếng, bảo Phó Yên ngày mai ở nhà chờ ,   việc tìm nó.”
Nói xong, Thôi Hạnh Hoa liền lôi kéo Tiêu Điềm vội vã rời .