Ban đêm, Tiêu Liệt rửa mặt kiểm tra xong cửa sổ, vén rèm màn của giường Bạt Bộ lên.
Phó Yên vẫn  ngủ.
Nàng ngẩng mặt  ở  giường, ngơ ngác mà  nóc giường, hai mắt vô thần.
DTV
Bỗng nhiên  thở dài.
Tiêu Liệt dừng  một chút, nghiêng  ôm nàng  trong lòng.
“Đang yên đang lành  than thở cái gì thế? A Yên  tâm sự gì ?”
Phó Yên dịch dịch  , tìm góc độ thoải mái dựa  n.g.ự.c Tiêu Liệt.
“Hôm nay chúng   thành, hàng hóa của  bán  bảy lạng 340 đồng, bốn bộ túi tiền  của  là 360 đồng. Nhìn  vẻ nhiều, nhưng ngày hôm nay chi tiêu, mua thuốc, mua sách, mua trâm xong thì chỉ còn dư   đến ba lượng bạc.”
Ngón tay của Phó Yên  tự giác vòng quanh một lọn tóc của Tiêu Liệt, tính toán của cải: “Hiện tại chúng  cũng chỉ tiết kiệm  hơn mười lượng,   còn  tìm  xây lò nướng, mở cửa hàng……”
Tiêu Liệt cho rằng nàng lo lắng vì chuyện tiền nong, quàng tay ôm lấy nàng an ủi: “Tiền bạc mà nàng kiếm  từ thêu thùa thì tự  cất . Trong nhà nàng  cần lo lắng,    săn tiếp, cứ từ từ tích cóp là  .”
Phó Yên    như ,  nhịn  mà ngẩng đầu trợn mắt lườm  một cái.
Khi nàng thành   quen  Tiêu Liệt, trong lúc lo lắng vẫn  chuyện giấu .
Tuy nhiên luật pháp của triều Lý  quy định, của hồi môn tùy  của nhà gái thuộc quyền sở hữu của nhà gái, nhà trai   quyền cướp đoạt. Thứ hai, hiện tại nàng  dần dần hòa   cái nhà , cũng  cống hiến công sức cho cái nhà . Nàng  bao giờ nghĩ rằng  cứ dựa  một  Tiêu Liệt chèo chống gia đình, còn chính   mát ăn bát vàng.
Hiện tại   nàng quá lo lắng về chuyện tiền bạc, nếu  đủ, nàng cũng tình nguyện lấy  một phần bạc trong của hồi môn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nang-dam-ga-ta-dam-cung-chieu/chuong-69.html.]
Điều Phó Yên lo lắng nhất chính là hao phí  nhiều tiền để mở cửa hàng buôn bán,    thành công  , vì  liền cảm thấy m.ô.n.g lung mà thôi.
Phó Yên  dậy khỏi lồng n.g.ự.c Tiêu Liệt, giận dữ : “Cái gì mà của nàng của  chứ? Chúng   cần  phân chia rạch ròi như ,  thế   mở cửa hàng cũng  phiền đến  nữa!”
Tiêu Liệt thấy tức phụ dựng ngược mày liễu lên,  năng giận dỗi, vội kéo tay Phó Yên qua an ủi: “Ta…… Ta   ý ! Ta thấy nửa tháng qua nàng quá bận rộn thêu thùa,  khi ban đêm còn khêu đèn thêu mấy châm. Thật sự là  dễ dàng.”
Thêu thùa trong thời gian dài hại mắt, tâm thần cũng mệt mỏi.  về phương diện  Phó Yên   cố chấp một chút, luôn cố kéo dài thêu một mũi cuối cùng   thêm một mũi cuối cùng nữa …
Có khi Tiêu Liệt khuyên can  , chỉ  thể khiêng tức phụ , dùng “Bạo lực” trấn áp mới  thể  nghỉ ngơi.
“Nàng vất vả kiếm tiền bạc, tự  cất  mà mua một ít y phục và trang sức cũng …” Tiêu Liệt  nét mặt Phó Yên dần dần thả lỏng,  kéo nàng  xuống một  nữa.
Biết  thương xót nàng, Phó Yên liền dựa theo lực kéo của  mà  xuống.
“Ta hiểu A Liệt ca thương xót , nhưng chúng  cùng  sinh hoạt, đương nhiên là cùng  bỏ công bỏ sức  mới ,   thể  chuyện đều phụ thuộc  ,   mệt !”
“Ta  hai  ở bên,  mệt!” Đây là lời  thiệt tình của Tiêu Liệt, với cuộc sống hiện tại hàng ngày, mỗi một ngày  tỉnh  đều hết sức thỏa mãn, tràn ngập năng lượng.
Phó Yên  trợn mắt lườm  một cái: “Chàng  mệt, nhưng  xót xa cho tướng công    ?”
Tiêu Liệt “Ha ha”  thành tiếng “Được, , ! Tức phụ thương xót ,  cầu mà  !”
Cười đùa một hồi, Phó Yên  nhắc tới kế hoạch cùng nỗi lo lắng của chính  một  nữa: “Tranh thêu hai mặt  của  coi như gửi bán ở chỗ Lý nương tử, trừ  nguyên liệu thì lợi nhuận chia  bảy và ba phần. Ta còn nhận một việc mới, hai ngày nữa Lý nương tử sẽ sai  đưa đồ vật tới cửa. Sau  chủ yếu  sẽ thêu hai mặt theo yêu cầu, giá cao mà  tốn thời gian.”
“Thêu chữ thập là một nghề mới,  cũng hợp tác cùng Lý nương tử .  cái  đơn giản dễ , đoán chừng chỉ  thể nhanh chóng kiếm  lợi nhuận khi mới ban đầu, về   dựa  hình dạng thêu.”
“Cho nên chuyện tiền bạc thật sự  cần quá lo lắng.” Phó Yên chậm rãi   nỗi lo của nàng: “Thứ    chính là bánh mì điểm tâm, một kiểu mới,  thị trường chắc là  từng .  cửa hàng điểm tâm sẽ như thế nào, trong lòng  cũng  nắm chắc…”