Thạch bà bà  khuyên Tiêu Liệt: “Lão gia, ngài bế phu nhân  trong phòng ,  mặt đất lạnh đừng  đây.”
Tiêu Liệt  bà  như  liền bế Phó Yên lên, bước nhanh về căn phòng phía đông ở hậu viện.
Thạch bà bà thở dài,  ở cửa hàng chờ Thạch Dương trở về. Hết chuyện nọ đến chuyện  là  đây?……
Hắc Cẩu mang theo    xa,   âm thanh trong cửa hàng liền dừng chân  trong chốc lát.
Từ  xa, Thạch Dương  kéo đại phu tới đây.
DTV
Hắc Cẩu  hiệu  một tiểu   tiến  gần   lệnh: “Trước hết ngươi canh giữ ở bên ngoài cửa hàng, chờ lát nữa đại phu  , ngươi  hỏi thăm vị phu nhân  xảy  chuyện gì.”
Tiểu   nghiêm túc gật gật đầu: “Hắc Cẩu ca,  hiểu .”
Để  một  xong, Hắc Cẩu mang theo những  còn   rời . Phương Tam gia còn đang chờ bọn họ  kìa.
Thạch Dương liền lôi kéo lão đại phu tiến  cửa hàng.
“Nãi nãi! Đại phu tới , phu nhân ?”
“Ở hậu viện, đại phu ngài  theo chúng   .”
“Ấy  ẫy, để lão nhân thở một  .”
“Đại phu ngài nhanh lên, phu nhân chúng  hôn mê !”
Tiêu Liệt đang  canh ở mép giường, thấy lão đại phu tới vội tránh  cho ông : “Đại phu, ngài mau xem cho tức phụ  . Sao đang yên đang lành  hôn mê chứ?”
“Đừng nóng vội, đừng nóng vội, để  bắt mạch.” Đại phu đặt tay lên bắt mạch cho Phó Yên, tỉ mỉ bắt mạch.
Ông nhắm hai mắt, một tay đáp nhẹ bắt mạch, một tay vuốt ve chòm râu dài của chính .
Đôi lông mày bạc trắng của Lão gia tử  nhíu , ba  trong phòng  nhịn  mà giật thót lên.
Tiêu Liệt  nhẫn nại , lên tiếng hỏi: “Đại phu, tức phụ    ?”
Lúc  lão đại phu mới mở mắt   : “Chuyện vui!”
Chuyện vui? Người  hôn mê , chuyện vui từ   chứ?!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nang-dam-ga-ta-dam-cung-chieu/chuong-186.html.]
“Chúc mừng chúc mừng, quý phu nhân  tin mừng! Chẳng qua tháng còn non, mới hơn hai tháng, tâm trạng phu nhân nhất thời biến động quá lớn nên hôn mê bất tỉnh.” Lão đại phu vuốt ve chòm râu dài  phương thuốc, “Thân thể quý phu nhân khoẻ mạnh,   hai thang thuốc an thai điều trị là .”
“Chúc mừng lão gia, phu nhân!” Nghe  Phó Yên  thai, Thạch bà bà vui mừng chúc mừng Tiêu Liệt.
Viết xong phương thuốc, lão đại phu đưa cho Tiêu Liệt.
Tiêu Liệt dường như vẫn choáng váng,  ở đó  nhúc nhích.
Lão đại phu buồn  mà lắc lắc đầu, một  nữa đưa phương thuốc cho Thạch bà bà.
“Dựa theo phương thuốc  mà bốc thuốc uống là .”
“Quá  ,  phiền lão gia ngài.”
“Tiểu tử ngươi cũng  đây để  xem nào.” Lão đại phu vẫy tay về phía Thạch Dương, để   xuống bên cạnh bàn ở gian ngoài.
Sau khi bắt mạch, ông cũng  phương thuốc: “Không  chuyện gì lớn, chỉ  thương ngoài da, nghỉ ngơi hai ngày là .”
Thấy lão đại phu sửa sang  hòm thuốc để , Tiêu Liệt mới phản ứng  .
“Ta đưa ngài trở về, thuận tiện bốc thuốc.”
“Thế cũng ,  thôi.”
Tiêu Liệt lấy hai phương thuốc trong tay Thạch bà bà  cùng  theo đại phu  ngoài.
Dọc đường , Tiêu Liệt vẫn  cảm giác  chân thật,  nhịn  luôn miệng hỏi: “Đại phu, tức phụ  thật sự mang thai ?”
Lão đại phu cũng  kiên nhẫn: “Này,   tiểu tử ngươi   nghễnh ngãng  ? Ta   ba  , là thật! Tiểu tử ngươi sắp  cha!”
“Lão nhân  y thuật  thể  là cao minh, nhưng xem hỉ mạch cho phu nhân  từng  nhầm lẫn!” Lão gia tử cõng hòm thuốc bất mãn mà lẩm bẩm.
Tiêu Liệt gãi gãi đầu: “Ta  hề  y thuật của ngài  , …… Ta chỉ quá kích động.”
“Đã thấy .”
“Vậy đại phu , tức phụ  mang thai  chú ý cái gì? Ngài  một chút cho  .”
“Được! Phụ nhân mang thai vốn yếu, nhất định  thể quá buồn  quá vui, giống hôm nay thì  . Về phương diện ăn uống thì…”
Tiêu Liệt ghi tạc từng lời  của lão đại phu  trong lòng, cũng vì chuyện hôm nay nghĩ  mà cảm thấy sợ.