Nắng Cuối Hạ - Chương 8

Cập nhật lúc: 2025-04-17 02:59:18
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trời đã chuyển sang thu, xen lẫn những cái lành lạnh vào buổi sáng thì đến trưa chiều cái nắng vẫn như thiêu như đốt, thời tiết thất thường rất dễ khiến người ta bực bội. Hôm qua, lão Chương lại vừa lên cơn, cái nón cũ duy nhất của Hứa Nghiên cũng bị ông ta xé nát trong cơn điên loạn.

Hôm nay ngày nghỉ, Hứa Nghiên vẫn như thường lệ học xong bài vở thì tranh thủ xách chiếc xô nhỏ đi bắt ốc. Đầu trần đi trên cánh đông mênh mông, nắng chiếu vào người Hứa Nghiên, hun cô đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng.

Qua hồi lâu, chiếc xô ốc cũng đã gần đầy. Hứa Nghiên mệt mỏi ngẩng mặt lên, chợt thấy ở bên kia thửa ruộng bóng dáng cao lớn của Tư Dương đang xách theo một cái túi đen sì. Cậu ta nhàn nhã vừa đi vừa đung đưa chiếc túi trong tay, miệng còn lẩm bẩm một bài hát vui nhộn. 

Hứa Nghiên căn môi, không nhìn nữa, cô cúi người cố gắng tìm cho đầy cái xô của mình. Đang cúi người hí hoáy, bất chợt một đôi chân đeo ủng đi đến đứng trước mặt cô. Chiếc bóng cao lớn che đi ánh mặt trời nóng nực đang tưới lên người cô. Hứa Nghiên ngẩng lên, cô thấy Dương mặc một chiếc áo khoác rằn ri chống nắng dày cộm, đội một chiếc mũ lưỡi trai đen sì, khuôn mặt vẫn như mọi khi tươi cười hớn hở, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp.

Có lẽ, nắng chiều có chút chói chang, Hứa Nghiên say xẩm. Chưa đợi cô phản ứng, Tư Dương đã ngồi xuống mặt đối diện cô. Không biết do ngại ngùng  hay bị say nắng, khuôn mặt Hứa Nghiên đỏ bừng.

Dương đưa tay ra hiệu. "Mặt nhóc bị dính gì kìa."

Hứa Nghiên nhíu mày, nhưng lại vô thức quay người đưa tay vội vàng quệt quệt. Tư Dương buồn cười, cậu ta giật lấy cái xô của cô rồi trút hết ốc vào trong đó. Xong xuôi, cậu cười hì hì rồi bỏ chạy, được một đoạn, cậu quay người vẫy vẫy tay, vừa cười vừa nói.

"Xách nặng tay nên anh cho nhóc đấy!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/nang-cuoi-ha/chuong-8.html.]

Hứa Nghiên ngơ ngác, môi mấp máy. 

"Trẻ ranh."

Hai tay cô cứng nhắc, nắm chặt chiếc quai xô.

Thời tiết đã vào độ giữa thu, thế nhưng buổi trưa trời vẫn nắng gắt như đổ lửa. Hứa Nghiên đang từ trường đi bộ về nhà, trong lòng cô đang thầm chửi mắng cái thời tiết dở hơi này, thất thường còn hơn cả tính khí của lão Chương. Cô cảm nhận được từng giọt mồ hôi đang nhỏ từng giọt bên trong lớp áo đồng phục, nóng nực khiến chiếc cặp trên vai cô như nặng thêm hai cân. 

Khuôn mặt Hứa Nghiên cau có, bước từng bước nặng trịch.

Chợt nghe có tiếng cười nói phía trước, Hứa Nghiên vô thức nhìn qua, cô thấy Tư Dương đang cùng đám bạn đang đứng trước cửa vào quán net, cúc áo đồng phục phía trên bị phanh ra, cặp sách được cậu tùy ý khoác trên vai, trên tay cầm một chai nước mát lạnh, cậu đang rất chuyên tâm c.h.é.m gió cùng đám bạn. 

Vẫn là khuôn mặt góc cạnh cùng sống mũi cao, môi có chút mỏng, khi cậu cười lên nhìn có chút đểu cáng, nhưng bù lại đôi mắt lại rất sáng. Vẫn là khuôn mặt đó, nhưng Hứa Nghiên lại có cảm giác cậu khác hẳn khi ở trường. Rất nhiều lần cô nhìn thấy Tư Dương. Kì lạ là, mỗi một lần Hứa Nghiên lại nhìn thấy một dáng vẻ khác của cậu.

Cô bĩu môi, âm thầm đánh giá. "Cậu ta có nhiều bộ mặt thật đấy, chẳng giống người tốt. Trước đây Hứa Đào si mê cậu ta như vậy, không biết có biết bộ mặt thật này của cậu ta không."

Cuộc nói chuyện của cậu thường sẽ là: Hôm nay đánh tướng gì, định kéo thằng nào lên, đã lên hạng hay chưa, hôm qua đen quá toàn gặp phải óc chó... Càng nghe, bước chân của Hứa Nghiên càng thêm hung hăng tiến về phía trước.

Loading...