Nắng Ấm Dịu Dàng - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-10-25 12:20:03
Lượt xem: 167

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

5

Mặc dù thể thấy tiếng lòng của Tần Triệu Dương, nhưng nhờ năng lực gian lận , bất giác thả lỏng đôi chút.

Ta sai mang tô mì nóng nấu xong lên. Có lẽ vì Tần Triệu Dương còn sống trở về nên cả phủ hầu đều tràn ngập bầu khí hân hoan, đám nha giờ mấy lời giờ cũng nhanh nhẹn hẳn lên.

Nhìn tô mì nóng hổi mặt, Tần Triệu Dương sững , bàn tay cầm đũa khẽ run.

Ta còn tưởng chê đồ ăn quá đơn sơ, liền vội vàng giải thích:

“Nghe Hầu gia ngày đêm bôn ba, chỉ ăn bánh khô uống nước lạnh, kinh liền cung phục mệnh, chắc chắn ăn gì. Vì nghĩ tiên nên cho Hầu gia ăn chút đồ nóng, ấm dày ăn những món khác cũng thoải mái hơn.”

nếu chỉ một bát canh gà thì e rằng quá nhạt nhẽo, nên cho thêm vài sợi mì , trong bụng chút gì đó ăn thêm cá thịt sẽ khó chịu.”

“Thì .” Hắn khôi phục vẻ điềm tĩnh.

Ngay đó thấy tiếng lòng của mang theo chút nghẹn ngào:

【Hu hu hu, bảo mỗi phụ trở về từ tiền tuyến, mẫu đều đích một bát mì nhỏ cho , thì là vì lý do . Thật nhớ phụ mẫu quá, thật sự nhớ…】

Nghe thấy tiếng lòng của , khẽ sững sờ. Nhìn vẻ ngoài kiên cường của , ngờ cũng lúc mềm lòng vì nhớ .

Thấy như , bữa cơm chủ động đề nghị đến từ đường tế bái.

Không ngờ bước kinh ngạc hỏi:

“Từ đường quét dọn ?”

Cơ hội gia tăng cảm giác hiện diện và thiện cảm thế , đương nhiên giấu diếm.

“Ta quét dọn đấy, ngày nào cũng quét dọn, chỉ ngày ngày quét dọn, mà còn ngày ngày dâng hương nữa, vô cùng thành kính.”

Tần Triệu Dương nhận lấy nén hương tay , khẽ một câu:

“Cảm tạ.”

“Cảm tạ gì chứ, gả hầu phủ thì đương nhiên là một phần tử của hầu phủ . Hơn nữa, những bậc tiền bối phần lớn đều hy sinh để bảo vệ gia quốc, đương nhiên kính trọng vô cùng mới .”

Đây là lời bịa đặt chỉ để sống thoải mái hơn, mà là lời từ tận đáy lòng .

Tần Triệu Dương , ánh nến chập chờn, trong đôi mắt dường như cũng ánh lên những vì lấp lánh.

Dù vẻ mặt vẫn lạnh nhạt nhưng trong lòng thì hoạt động ngừng:

【Phu nhân thật , chỉ đáng yêu mà ngay cả suy nghĩ cũng hợp ý như , chăm chỉ tiến thủ, quả thật là phu nhân sinh dành riêng cho .】

Được khen như , đỏ mặt dám thẳng mắt . Đồng thời, mơ hồ nhận lớp vỏ bọc cứng rắn bên ngoài của đang dần xuất hiện những vết nứt nhỏ.

“Cảm ơn nàng.” Ta thấy .

6

Tế bái xong, liền cáo lui với Tần Triệu Dương.

“Thiếp sai đun nước nóng, cũng chuẩn thêm ít cánh hoa hồng. Biết Hầu gia quanh năm ở biên cương thích mấy thứ của nữ nhi thường tình , nhưng hoa hồng tác dụng an thần, Hầu gia ngâm một chút sẽ thư giãn gân cốt, ngủ ngon hơn. Thiếp xin cáo lui .”

Ta thấy vẻ mặt của Tần Triệu Dương chút kỳ lạ, môi mấp máy nhưng gì, vẫn giữ nguyên khí chất ngạo nghễ của .

tiếng lòng của tố cáo tất cả:

【Phu nhân chẳng lẽ phu thê nên ngủ chung một chỗ ? Đáng tiếc quá, thể ở cùng với phu nhân thơm mềm cả đêm. Chắc nàng hiểu chuyện nam nữ, dạy nàng mà để nàng nghĩ là lưu manh đây? A a a! Khó quá mất!】

Hả? Chuyện nam nữ là ý gì? Nam nữ chẳng nên gần gũi ?

Ta hiểu nên vẫn trở về phòng của .

Vừa lưng , thấy tiếng lòng của :

【A, cảm giác phu nhân mà thể ôm là như thế nào ai hiểu đây!】

Ta đầu , chỉ thấy yên tại chỗ, mặt hề biểu cảm gì.

Ta thật sự hỏi, chẳng lẽ bản cảm thấy mâu thuẫn chút nào ?

 

7

Vừa về đến phòng, một bà tử lớn tuổi trong phủ hầu liền bước phòng .

Sau khi bà tử rời , mặt đỏ đến mức hình dung thế nào cho đúng.

Bà tử sai mang hết đồ đạc chuyển ngoài đem về phòng chính, cũng bẽn lẽn theo đống đồ vật trở về.

Tần Triệu Dương hình như tắm xong, để trần nửa , sắc mặt chắc chắn còn đỏ hơn cả lúc nãy, vội vàng cúi đầu, dám .

Nhìn thấy mấy giọt nước nhỏ xuống đất, khẽ :

“Hầu gia nên lau khô tóc, kẻo cảm lạnh.”

Đồ đạc chuyển gần xong, đám hạ nhân lượt lui ngoài, thấy tiếng cửa đóng .

Ngay đó, thấy tiếng lòng của Tần Triệu Dương:

【Trở về , trở về , để trêu chọc tiểu nha đầu một chút.】

“Sao trở về ?” Giọng của định hơn nhiều so với tâm trạng bên trong.

Ta cúi đầu càng thấp hơn.

【Khuôn mặt đỏ bừng như uống rượu , chỉ e là do ngượng ngùng mà cũng đáng yêu thế , dám tưởng tượng nếu chuốc say nàng thì sẽ đáng yêu tới mức nào.】

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nang-am-diu-dang/chuong-2.html.]

Tiếng lòng của ồn ào đến mức rối loạn cả sự thẹn thùng của . Ta ngẩng đầu , nhưng vẫn là vẻ mặt lạnh lùng chút cảm xúc.

Nói thật, thể nào liên hệ con mặt với những lời thô bỉ .

【Hả? Sao đột nhiên ngẩng đầu ? Ánh mắt trở nên sắc bén như ?】

Sợ phát hiện thể tiếng lòng của , vội cúi đầu xuống.

“Biết phu thê nên ngủ chung một chỗ ?” Hắn cố tình hỏi tiếp.

Chuyện thể trách , một nữ nhi như chuyện phu thê chứ.

Hơn nữa lúc gả hầu phủ, đều cho rằng Tần Triệu Dương sẽ trở về, lẽ vì thương hại nên ai dạy chuyện nam nữ .

Lần đột ngột hồi kinh, sự việc bất ngờ nên cũng nghĩ đến việc dạy chuyện .

Cho đến khi bà tử phòng , mới rằng cứ gặp mặt, thành là sẽ tiểu hài tử.

Nghĩ đến cuốn sách mà bà tử đưa cho xem, đỏ bừng bối rối.

【Không chứ, nàng ngượng mà ngay cả đầu ngón tay cũng đỏ hồng thế ? Trời ơi! Còn đáng yêu hơn cả con thỏ nhỏ từng nuôi nữa, ôm lòng chắc chắn mềm mại lắm!】

Ta một nữa cố gắng tìm kiếm dấu vết phát điên nào đó gương mặt lạnh như băng của Tần Triệu Dương, nhưng đáng tiếc, tìm thấy chút gì.

8

Mặc dù trong lòng Tần Triệu Dương cực kỳ phong phú, lúc thì nắm tay , lúc ôm , nhưng hành động.

Thậm chí còn chủ động lấy chăn đệm định ngủ đất.

Ta giữ chặt chăn của :

“Hầu gia, .”

“Tại ?”

“Dưới đất lạnh lắm.”

Ta thấy chân mày Tần Triệu Dương khẽ động:

【Hu hu hu, phu nhân thật yêu thương , sợ ngủ đất cảm lạnh, nàng quan tâm như .】

Ừm… Thật sợ cảm lạnh quản gia Lưu sẽ trách phạt .

“Không ,” khẽ nhướn mắt:

“Người luyện võ quen .”

“Vậy cũng .” Nếu để quản gia Lưu thấy dám để Hầu gia ngủ đất, chẳng sẽ nuốt sống ?

【Chẳng lẽ nàng…】

Tiếng lòng của Tần Triệu Dương bỗng trở nên phấn khởi:

【Ta cũng dám nghĩ nhiều, nhưng nàng lên giường ngủ cùng! Không ngờ phu nhân trông vẻ bảo thủ, hóa chủ động như .】

Ta lập tức ngắt ngang dòng suy nghĩ lệch lạc của :

“Đặt một cái chăn ở giữa, hai vượt quá giới hạn, giường đủ lớn, đủ chỗ cho cả hai ngủ .”

Hắn miệng thì với :

“Bản hầu cũng đang ý như .”

trong lòng vô cùng thất vọng:

【A… Hóa ngủ cùng .】

đàn ông thích giả vờ.

 

9

Nằm giường, trở mấy tài nào ngủ , vì ngại ngùng, mà là do Tần Triệu Dương quá ồn ào!

【A! Lần đầu tiên chung giường với phu nhân, chút hồi hộp thế !】

【Lén phu nhân một cái, mí mắt nàng đang khẽ run, chẳng lẽ nàng cũng ngủ ?】

【Phu nhân thật đấy, đường hồi kinh thấy bức họa của nàng, thể hiện nổi một phần mười nhan sắc của nàng. Tên họa sư đó ăn kiểu gì ? Chẳng lẽ gây chia rẽ giữa và phu nhân ?】

Ta thật sự nhịn mở mắt liếc . Hắn vẫn giữ nguyên vẻ mặt nghiêm nghị, thẳng giường, hề chút dấu hiệu buông lỏng.

【Hả? Sao phu nhân ? Ánh mắt còn trở nên sắc bén hơn?】

Sợ phát hiện thể tiếng lòng của , lập tức cúi đầu xuống.

“Không ngủ ?”

Dưới ánh trăng mờ ảo chiếu qua cửa sổ, thấy đôi mắt lấp lánh, trong khoảnh khắc đó chợt nhớ tại cảm thấy quen thuộc đến .

Thuở nhỏ vì ham chơi, theo nhị ca trốn ngoại ô kinh thành.

Nhị ca dẫn trèo cây bắt chim, kết quả là chim bắt còn leo xuống.

Nhị ca tìm cứu, còn thì ôm cây òa.

Ngay lúc sắp ngã nhào xuống đất, một thiếu niên cưỡi ngựa phi ngang qua, lao tới đỡ lấy đang rơi từ cây xuống.

Hai chúng cùng ngã xuống đất, khi đầu thì thấy đôi mắt .

Hóa năm đó cứu là Tần Triệu Dương…

Loading...