Nắm Trong Tay Thành Phố Ngầm Trong Tận Thế, Tôi Điên Cuồng Tích Trữ Hàng Triệu Vật Tư - Chương 894- Hết
Cập nhật lúc: 2025-11-25 13:42:42
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Thành chủ, cách mở khoang đông lạnh tìm , vẫn mở.
nghĩ cô nên đích đến xem.”
Giọng Diệp Lan Nhân ôn hòa như nước, mang theo chút mệt mỏi.
Khương Thăng Nguyệt khựng , ánh mắt về phía chậu gốm trắng trồng cây xanh mướt bên cạnh bàn.
Trên cây mảnh khảnh đang vài nụ hoa màu tím sẫm, xem sắp nở .
“Được, qua ngay.”
Trong phòng thí nghiệm Võ Tắc Xuyên nhận thông báo đến, cùng còn các thành viên đội y tế, viện trưởng già ngày thường nghỉ hưu dưỡng già cũng xuất động.
Chỉ đợi khoang đông lạnh mở là lập tức đảm bảo an cho hai .
Dù thứ quá hiện đại, họ từng tiếp xúc.
Nếu khoang đông lạnh tiện mang nghênh ngang ngoài đường, họ đều cảm thấy nhất là trực tiếp mở ở bệnh viện.
Mọi đây là bố của Thành chủ đại nhân, mức độ nghiêm túc thể tưởng tượng , ai nấy đều mang khí thế như chiến trường.
Khương Thăng Nguyệt ngược vô cùng bình tĩnh.
Diệp Lan Nhân kết nối một máy tính bên ngoài thiết , đó thao tác một hồi, động tác trôi chảy mắt.
Một lúc , cửa khoang đông lạnh của Ôn Như Vân phát tiếng tách nhỏ.
Một luồng lạnh tràn , đó cửa khoang của Khương Trừng cũng mở.
Mọi đều vô cùng căng thẳng.
Ngay lập tức đội ngũ y bác sĩ của bệnh viện tiến lên khiêng hai đặt lên giường đơn di động chuẩn sẵn bắt đầu kiểm tra.
Diệp Lan Nhân lẳng lặng lùi , phòng nghiên cứu của giờ bày đầy các loại dụng cụ y tế nhỏ, sắp thành bệnh viện .
Anh nhỏ: “Thành chủ quan tâm hơn tưởng đấy, cứ nghĩ như Thành chủ...”
Khương Thăng Nguyệt ngần ngại tiếp lời : “Giống như thì nên m.á.u lạnh vô tình, giống quan niệm tình đúng ?”
Diệp Lan Nhân bắt chước cô nhướng mày gật đầu.
Khương Thăng Nguyệt quan tâm tiến độ mở khoang đông lạnh, tuy vứt ở chỗ vẻ mặc kệ, nhưng cứ hai ba ngày hỏi tiến độ.
Anh thuần túy là giục đến phát phiền, cuối cùng tốn mất hai tháng cuối cùng cũng giải .
Khương Thăng Nguyệt vê vê ngón tay, giọng xa xăm: “Cũng chẳng gì, chỉ là tình cờ tìm một nắm hạt giống hoa diên vĩ.
Lại tình cờ mấy hôm nay sắp nở hoa thôi.”
Cô hẳn là thích hoa diên vĩ.
Diệp Lan Nhân điều , mấy đến văn phòng Khương Thăng Nguyệt đều thấy bàn cô thêm một chậu hoa, lúc đầu bên trong cũng gì.
Dù Khương Thăng Nguyệt cũng thể khiến thực vật sinh trưởng nhanh chóng, ban đầu còn tưởng là sở thích mới của cô, chỉ thích chậu hoa rỗng.
Sau mới phát hiện, bên trong mà cây, mỗi qua cây đó đều đang lớn chậm, cô hình như dùng dị năng, chỉ đơn thuần là trồng một chậu hoa mà thôi.
Diệp Lan Nhân đang định hỏi kỹ, bên truyền đến tin tức.
“Thành chủ, cơ thể bố ngài đều vấn đề gì, chỉ là khôi phục hoạt động bình thường cần một thời gian.”
Khương Thăng Nguyệt bước gần, hai đang thẳng giường nhỏ.
Hai hô hấp đều đều yếu ớt, sắc mặt trắng bệch như tuyết, môi chỉ chút màu sắc gần như thấy.
“Được, .”
Sức sống mãnh liệt tuôn chảy theo cơ thể, mắt thường thể thấy sắc mặt hai hồng hào trở , lạnh còn sót tan biến.
Ôn Như Vân và Khương Trừng từ từ mở mắt sự chú ý của .
Ký ức của họ vẫn dừng ở hai mươi năm , chính xác là mười bảy năm , mở mắt lộ vẻ hoang mang như trẻ sơ sinh.
Dường như cảm ứng, khi ánh mắt Ôn Như Vân tụ , ngay lập tức rơi Khương Thăng Nguyệt.
Ôn Như Vân thẳng, ánh đèn sợi đốt chiếu mắt bà khiến đôi mắt màu nâu nhạt lấp lánh sắc màu, thoáng qua giống hệt đôi mắt màu hổ phách đặc trưng của Khương Thăng Nguyệt.
Ở cửa, chậu hoa diên vĩ Khương Thăng Nguyệt mang đến sự thúc đẩy của sức sống tràn trề đang từ từ nở rộ...
Khương Trừng và Ôn Như Vân như thể chỉ ngủ một giấc, tỉnh dậy thế giới đổi , ngay cả con cái cũng lớn thế , điều khiến họ mất một thời gian để thích ứng.
Cũng may chỉ thông minh của họ cao, đồng thời con cũng cố chấp, ngày nào cũng nỗ lực bắt kịp nhịp điệu của thế giới mới.
Tuy nhiên họ dường như chuẩn tâm thế đối mặt với đứa con gái trưởng thành, còn là lãnh đạo của mười mấy vạn thì nên dùng cách thức gì.
“Con gái yêu , xem món bò hầm cà chua hôm nay bố mới học thế nào?
Con xem con gầy kìa, tẩm bổ cho .
Mau nếm thử , là để bố đút cho con?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nam-trong-tay-thanh-pho-ngam-trong-tan-the-toi-dien-cuong-tich-tru-hang-trieu-vat-tu/chuong-894-het.html.]
Hồi bé con bắt bố đút, đáng tiếc cơ hội gặp mặt thực sự quá ít, bây giờ chúng đầy thời gian.
Nào, a...”
Khương Trừng mắt sáng lấp lánh đầy mong chờ Khương Thăng Nguyệt, Khương Thăng Nguyệt mím môi, chút kháng cự.
Thực sự khó chống đỡ sự nhiệt tình của ông.
Cứ tưởng Khương Trừng sẽ là đàn ông ôn hòa pha chút nghiêm khắc, ngờ trong vai trò cha già nhiệt tình thế .
Ôn Như Vân kịp thời bưng cái bát nhỏ trong tay ông : “Thôi thôi , thấy Nguyệt Nguyệt đang bận .
Ông xem nồi canh hầm thế nào , lát nữa bưng lên tẩm bổ cho con.”
Khương Thăng Nguyệt: ...
Khương Trừng vui vẻ ngay, còn Ôn Như Vân và Khương Thăng Nguyệt.
Khương Thăng Nguyệt quen với việc những ngày họ cứ dính lấy cô, ngay cả cô uống ngụm nước cũng chớp mắt, như bù đắp bao nhiêu năm xa cách.
Thời gian qua thể , chỉ thể trân trọng thời gian còn .
Khương Thăng Nguyệt mặt đổi sắc xử lý công việc trong tay, ánh mắt Ôn Như Vân vô cùng dịu dàng, hề gây rắc rối cho cô.
Ôn Như Vân chậu hoa diên vĩ bàn, đó chút bùi ngùi.
Bà bỏ lỡ bao nhiêu năm, bao nhiêu năm qua Nguyệt Nguyệt một chắc vất vả lắm nhỉ?
Bà như ngủ một giấc, mở mắt thứ đều đổi, may mà những bà quan tâm đều còn đó.
Mấy ngày nay bà ngủ ngon, luôn ảo giác như đang mơ, bà nghĩ bà cần thêm thời gian để thích nghi.
“ Nguyệt Nguyệt, A Diên... cơ hội để liên lạc với cô nhé, hoặc là cảm ơn cô trực tiếp hơn.
Cảm ơn cô chăm sóc con, cảm ơn cô cho Minh Phong động lực kiên trì tiếp.
Cô thể cuộc đời của riêng vui.”
Ôn Như Vân vẫn dịu dàng như xưa, bà hề để bụng việc A Diên ký ức và khuôn mặt của , chỉ vì bà cũng từng bảo vệ quan tâm.
Bà yêu thương bình đẳng, dù là một nhân bản đáng thương.
Khương Thăng Nguyệt ngẩng đầu bà, gật đầu: “Được, tìm cơ hội .
Bà sống ở thành phố Tình Hải , con nghĩ đó là cuộc sống bà .”
Sau đó ánh mắt cô rơi đóa hoa diên vĩ đang nở rộ rực rỡ: “Đáng tiếc lừa con, đưa con xem thế giới tươi .
Bây giờ, thế giới mới do con tạo .”
Ôn Như Vân sững sờ, dáng vẻ năm tuổi của Khương Thăng Nguyệt như mới hôm qua, bà thoáng nhớ đoạn ký ức đó.
Tuyền Lê
Bật : “Nguyệt Nguyệt nhà đúng là thù dai thật đấy...”
Ba năm , văn phòng biệt thự lưng chừng núi.
Khương Thăng Nguyệt đang chỉnh chiếc áo choàng đỏ rực gương, bức tường phía là tấm bản đồ mới phiên bản mạt thế, phần lớn đất đai đều cắm cờ của thành Nguyệt Lạc.
“Cốc cốc! Thành chủ đại nhân, giờ lễ đến .”
Khương Thăng Nguyệt đầu , qua ba năm lắng đọng, mặt cô mất vẻ non nớt, dáng cao ráo phối hợp với khuôn mặt tinh xảo lạnh lùng, càng khiến khí thế của cô thêm kinh .
“Đến đây.”
Mở cửa, trong hành lang đều về phía cô.
Chu Càn, Chu Ỷ Mộng, Lục Mao, Võ Tắc Xuyên, Diệp Lan Nhân, Kiều Thanh Lộ, v.v... tất cả những cùng cô kề vai sát cánh suốt chặng đường đều ở đó.
Như ngày nào, ánh mắt họ kiên định dõi theo cô.
Bước lên đài cao, đám đông chen chúc bên đều biến thành một màu sắc thống nhất.
Họ ngẩng đầu, cô đầy ngưỡng mộ và sùng bái.
Khương Thăng Nguyệt mặc bộ đồ tác chiến màu đen đặc trưng, vai là chiếc áo choàng đỏ rực dài ba mét, đang tung bay trong gió nhẹ.
Cô vung tay lên, áo choàng như ngọn lửa bập bùng, lờ mờ ánh sáng lưu chuyển, linh động phi phàm, đám đông bên lập tức sôi trào.
“Thành chủ đại nhân!!!”
Khương Thăng Nguyệt nở nụ rạng rỡ, ánh nắng chiếu đôi mắt cô, như chứa cả dải ngân hà rực rỡ.
Mọi chuyện như mây khói thoảng qua, từ nay về cô chỉ tương lai vô hạn.
Ta là quyền lực, là tự do.
Cô .
Ánh mặt trời ấm áp rực rỡ chiếu lên khuôn mặt mỗi , lẽ tương lai sẽ còn nhiều nguy hiểm khó lường, nhưng nơi nào Khương Thăng Nguyệt thì nơi đó là tịnh thổ của mạt thế.
Cô chính là tương lai.
【HẾT】