Nắm Trong Tay Thành Phố Ngầm Trong Tận Thế, Tôi Điên Cuồng Tích Trữ Hàng Triệu Vật Tư - Chương 879
Cập nhật lúc: 2025-11-25 11:09:11
Lượt xem: 35
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Một chiếc máy tính bảng cỡ lớn đầy pin đặt lên bàn, màn hình hiển thị một bản đồ, rướn cổ ghé xem.
Bên cạnh máy tính bảng là chiếc đèn pin dựng , ánh sáng vàng vọt chiếu lên khuôn mặt mấy trông vô cùng quái dị.
Y039 tò mò chen giữa , mấy đôi mắt đồng loạt về phía bà.
Bà chút tự nhiên cúi đầu, ngón tay lướt màn hình, Y039 chằm chằm vùng biển rộng lớn bản đồ suy nghĩ một lát, cuối cùng dừng .
“Chính là chỗ , biển.”
Bản đồ là phiên bản ngoại tuyến lưu mạt thế, mạt thế nhiều địa hình đổi, bản đồ chỉ thể dùng để tham khảo.
Tại nơi Y039 chỉ, màn hình bộ là biển cả mênh mông, đảo nhỏ cũng địa danh.
Võ Tắc Xuyên xoay bản đồ ước tính, đưa kết luận: “Khoảng cách đến đất liền thành phố Tình Hải chừng tám trăm hải lý.”
Nói xong nhíu mày.
Khương Thăng Nguyệt nhận thấy sự đổi của , tám trăm hải lý đổi cách đất liền chừng hơn một ngàn cây .
Nếu theo tình hình đường sá đất liền hiện tại lái xe ít nhất cũng mất hai tuần.
Huống hồ giờ đây biển cả đầy rẫy nguy hiểm còn hơn cả đất liền, sân nhà của họ, e là hành động sẽ càng khó khăn hơn.
“Phương án nhanh nhất là gì?” Vừa hỏi Khương Thăng Nguyệt mở bảng điều khiển cửa hàng hệ thống lướt xem các mặt hàng đó.
Võ Tắc Xuyên cau mày: “Tàu thuyền bình thường cần mấy chục tiếng, ba ngày, nhưng quá chậm và khả năng phòng thủ cũng .
E là chúng biển sinh vật biến dị nhấn chìm.
Cần cân nhắc đến nguy hiểm biển, chúng dù chọn cano tàu thuyền thông thường đều là vấn đề.”
Võ Tắc Xuyên nghĩ đến tàu ngầm, nhưng thứ tảng đá ven đường là .
Họ bây giờ dù tiền tài nguyên nhân tài, ngay tại chỗ cũng kịp.
Khương Thăng Nguyệt tìm kiếm trang đại dương, tìm thấy một món đồ chơi lớn, ánh mắt khẽ chuyển, nhẹ nhàng : “Tàu ngầm thì ?”
Võ Tắc Xuyên: ?
Cô còn bất ngờ gì mà nữa ?
Những đây đều là tâm phúc của Khương Thăng Nguyệt, thời gian lâu dần tự nhiên nhận Khương Thăng Nguyệt chút bí mật nhỏ, ví dụ như luôn lấy một vật phẩm mà thường thể sở hữu, thậm chí vượt xa thời đại , nhưng họ kín miệng ai lắm lời.
Lông mày Võ Tắc Xuyên giãn : “Tàu ngầm phù hợp, nhưng chúng chuẩn một chút, biển là thế giới của sinh vật biến dị, tàu ngầm thông thường e là chịu nổi đòn tấn công của chúng.
Cộng thêm chúng ai là chuyên gia, ở biển sâu lợi thế, thứ duy nhất thể trông cậy là khả năng phòng thủ của tàu ngầm.
Tuy nhiên chúng tiến hành cải tạo cũng sẽ tốn nhiều thời gian.”
Võ Tắc Xuyên hiếm khi nhiều như , suy nghĩ phương án cải tạo.
Diệp Lan Nhân : “ thể giúp, Đội trưởng Xuyên thể cho phương án cụ thể, sẽ thực hiện.
Thời gian thể sẽ rút ngắn một chút.”
Hai ăn nhịp với , hiệu suất cực cao năng lực hành động cực mạnh, thể đưa phương án cụ thể.
Khương Thăng Nguyệt liếc , giọng bình thản: “Nếu tàu ngầm các chỉ đều đầu, chế tạo chuyên biệt cho mạt thế, tàu bằng kim loại đặc biệt, khả năng chịu áp suất hạng nhất.
Sở hữu hệ thống lái tự động và hệ thống vũ khí diện, dùng tạm ?”
Võ Tắc Xuyên, Diệp Lan Nhân: ?
Dùng tạm?
Quá chứ!
Trên mặt Võ Tắc Xuyên hiếm khi lộ vẻ mừng rỡ: “Được! Tốc độ thế nào?”
Khương Thăng Nguyệt lén giới thiệu hệ thống: “125 hải lý một giờ.”
“Vãi chưởng đại ca, thế thì ngầu quá! còn bao giờ tàu ngầm !” Lục Mao phấn khích ngó xung quanh, sợ chạm cái gì nên chạm nên dám đưa tay, nhưng đôi mắt sáng rực.
Xác định vị trí viện nghiên cứu giải quyết vấn đề trang hàng hải quan trọng nhất, phần còn thì đơn giản .
Nhóm lúc ở trong tàu ngầm, đang di chuyển biển sâu.
Bên tai là tiếng máy móc ầm ầm trầm thấp báo hiệu thứ bình thường, bốn phía êm ru như đang ở đất liền.
Trong khoang đèn sáng trưng báo hiệu lúc vẫn là ban ngày, ở trong tàu ngầm thể cảm nhận khái niệm thời gian, chỉ ánh sáng nhân tạo mang chút yên tâm.
Chín trong khoang vẫn khá rộng rãi, phía còn giường để nghỉ ngơi.
Ai mệt hoặc cần ngủ bù đều thể , dù hiện tại ở biển sâu dù xảy chuyện gì họ cũng phát huy nhiều tác dụng.
Lưu Giai giường ngủ bù, chỉ là cau mày trông ngủ ngon giấc.
Những còn mỗi ôm một túi tinh hạch, dù đang chuyện ngẩn ngơ đều ngừng hấp thụ, giữ cho bản luôn tràn đầy năng lượng.
Khương Thăng Nguyệt mặc niệm một phút cho 29 vạn điểm tích lũy tiêu hao của , tâm trạng chút đau xót.
May là điểm tích lũy vẫn luôn tăng lên, hiệu suất của mười vạn cư dân chuyện đùa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nam-trong-tay-thanh-pho-ngam-trong-tan-the-toi-dien-cuong-tich-tru-hang-trieu-vat-tu/chuong-879.html.]
Hai mươi chín vạn điểm tích lũy đây cô tuyệt đối nỡ, còn bây giờ , chỉ cần một mệnh lệnh đưa , một ngày là thể bù .
Khương Thăng Nguyệt: “Đây là tàu Hắc Sa Mạt Thế, tàu ngầm thiết kế chế tạo chuyên biệt cho biển sâu.
Mọi chuẩn sẵn thiết lặn và bình oxy, nếu ngay cả tàu Hắc Sa cũng chống đỡ nổi thì chỉ thể đưa chạy trốn thôi.”
Mọi ồ lên, đó ngoan ngoãn đeo bình oxy và các loại trang bảo mệnh lên .
Diệp Lan Nhân và Võ Tắc Xuyên hứng thú nhất với tàu ngầm, Võ Tắc Xuyên nhỏ: “Ban đầu trở thành một lính hải quân, đáng tiếc...
bây giờ coi như hưởng sái đại ca trải nghiệm biển sâu một .”
Diệp Lan Nhân là một lắng , hỏi tiếc nuối điều gì, chỉ cùng trao đổi kiến thức liên quan.
Không ngoài dự đoán, cũng thấy dấu vết của tàu Hắc Sa.
Quay đầu chạm ánh mắt Khương Thăng Nguyệt, hai ăn ý dời mắt nhắc đến chuyện gì.
Khương Thăng Nguyệt thầm cảm ơn Diệp Lan Nhân của tương lai, gì khác, chỉ riêng sự chu đáo lòng cô.
Chiếc tàu ngầm dù đặt đất liền dùng để di chuyển cũng coi là một pháo đài, kiên cố bền bỉ, vô cùng hiếm .
Riêng chức năng lái tự động cô like nhiệt tình, nếu chức năng , cô còn để Diệp Lan Nhân học cấp tốc.
Địa điểm mục tiêu xác định vị trí viện nghiên cứu, dự kiến chín tiếng nữa sẽ đến nơi.
Khương Thăng Nguyệt qua sự phổ cập kiến thức của Võ Tắc Xuyên tốc độ của tàu Hắc Sa đặt thời mạt thế cũng là độc nhất vô nhị.
Hai mươi chín vạn điểm tích lũy, đáng giá!
Khương Thăng Nguyệt đầu Y039: “Chúng cũng tiện gọi bà bằng mã mãi, bà tên riêng ?”
Y039 ngẩn , tên?
Bà chỉ một cái tên trộm từ Ôn Như Vân.
Bà suy nghĩ nghiêm túc, trong đầu lóe lên màu xanh tím: “Vậy cứ gọi là A Diên .”
Bà nhớ Ôn Như Vân thích nhất là hoa diên vĩ.
Khương Thăng Nguyệt khựng : “A Diên, chuyện Minh Phong đến thành Nguyệt Lạc nhiệm vụ bà ?”
A Diên theo bản năng cau mày lắc đầu: “Người của phe bảo thủ đều hạn chế trong viện nghiên cứu, còn từ lâu đây điều đến đất liền.
và Minh Phong cơ bản là mấy tháng mới liên lạc một , nên trao đổi thông tin kịp thời.
Lần liên lạc tính qua nửa năm, đó chúng chỉ trao đổi đơn giản về tình hình gần đây gì đặc biệt.
những nghiên cứu viên như Minh Phong nếu tổng phụ trách hành động thì thường sẽ tịch thu thiết liên lạc.
Cho nên rõ hành động của .”
Nói A Diên cũng nhớ : “Nguyệt Nguyệt con đột nhiên đến thành phố Tình Hải, chẳng lẽ là vì Minh Phong?”
Khương Thăng Nguyệt lấy hai mảnh giấy từ gian đưa cho bà, thuận tiện kể việc sự tồn tại của Minh Phong và nhận hai mảnh giấy .
A Diên thở dài, nhiều chuyện như bà chẳng chút gì.
“Kế hoạch ban đầu của chúng việc lôi kéo con , chúng thống nhất rằng con khó khăn lắm mới thể sống cuộc sống của bình thường, nhất là tránh thật xa đừng bao giờ dính líu nữa, và Minh Phong trong ứng ngoại hợp tìm cơ hội cứu bố con.
Viện nghiên cứu nắm giữ Số 0, dự đoán mạt thế sớm muộn cũng sẽ đến.
Cho nên chúng chuẩn cái kho đó, tuy chúng hạn chế hành động cũng thể ngóng tin tức của con, nhưng chúng con vẫn luôn còn sống.
Vì trong kho luôn thế thực phẩm mới, hy vọng khi mạt thế đến thể giúp con sống sót.
Đồ trong kho con lấy hết ?”
Khương Thăng Nguyệt mím môi: “Lấy , quả thực hữu ích.”
Hiếm khi cô dối thiện ý, cô trọng sinh, chuẩn nhiều thực phẩm từ , những gói đồ cứu hộ thực phẩm nén cũng lựa chọn hàng đầu của cô.
Còn ở kiếp , cô thậm chí đến sự tồn tại của những thứ .
Tuyền Lê
chuyện qua như mây khói, A Diên cần những điều .
“Vậy là bố chỉ để cho phí nuôi dưỡng và di sản, cái kho là do bà và Minh Phong chuẩn ?”
A Diên gật đầu: “Cái kho vốn là quà Minh Phong chuẩn cho con.
đó giám sát chặt chẽ, lô hàng chuẩn khi đưa con đến nhà họ Khương sớm hết hạn mốc meo , đợi đạt sự tin tưởng nhất định chút quyền tự chủ, cứ cách ba năm năm một lô mới.”
“Mấy tài liệu nghiên cứu cũng là bà để?”
A Diên nhạt: “Là Minh Phong, những tài liệu đó là do bố con tạm gửi ở nhà từ hồi viện nghiên cứu còn mở cửa.
Coi như là bí mật nhỏ của ba bọn họ, Minh Phong để tài liệu ở đó cũng là để cho con chút kỷ niệm.”
Khương Thăng Nguyệt khựng , một nữa cảm nhận sự kỳ diệu của phận.
Nếu Minh Phong để những tài liệu đó, lẽ cô lâu mới xác định mối liên hệ giữa bố và Thiên Cung.
“ Nguyệt Nguyệt, chuyện nhắc nhở con.” A Diên nhíu mày: “Về nhân bản của Phùng Ấn Chi, phụ nữ bên cạnh ông tên là Vu Á, theo ông nhiều năm là ông tin tưởng nhất.
Mà họ sản xuất nhân bản mẫu của chính từ bao giờ và sản xuất bao nhiêu .
Có lẽ đến viện nghiên cứu biển sâu ông vẫn sẽ dùng chiêu cũ, con cẩn thận.”