Nắm Trong Tay Thành Phố Ngầm Trong Tận Thế, Tôi Điên Cuồng Tích Trữ Hàng Triệu Vật Tư - Chương 859

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-11-25 00:31:06
Lượt xem: 38

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong viện nghiên cứu của căn cứ Tình Hải đèn đuốc sáng trưng, là trung tâm của cả căn cứ, cũng là nguồn sáng duy nhất trong màn đêm đen kịt .

Những tia sáng rực rỡ tỏa từ các cửa sổ của tòa nhà nghiên cứu, tựa như ngọn hải đăng giữa biển khơi.

"Y039, đừng quên phận của bà! Vừa ngươi đang cố tình câu giờ truyền tín hiệu cho Khương Thăng Nguyệt?"

Hình ảnh của Vu Á và Phùng lão chiếu lên bức tường trắng đối diện Ôn Như Vân.

Đối mặt với sự chất vấn của Vu Á, sắc mặt Ôn Như Vân đổi, bà cúi đầu tỏ vẻ vô cùng cung kính: " luôn ghi nhớ phận của , và cũng tuân theo chỉ thị của ngài để thăm dò phận của Khương Thăng Nguyệt, những điều ngài hề ."

Vu Á nhíu mày, trong hình ảnh chiếu , đáy mắt chất chứa sự chán ghét, nhưng như đang xuyên qua lớp vỏ bọc để thấy một khác.

Y039 quả thực thăm dò Khương Thăng Nguyệt theo lệnh, nhưng ấp úng, thái độ do dự của bà khiến sinh nghi.

thể trực tiếp nhận Khương Thăng Nguyệt ngay tại chỗ, nhưng thái độ chần chừ quyết, nên Vu Á lý do để nghi ngờ liệu bà nảy sinh tâm tư gì khác .

Phùng lão im lặng, dường như đang tính toán điều gì đó trong lòng, đợi đến khi lòng bàn chân Y039 bắt đầu tê dại, ông mới bình tĩnh lên tiếng.

"Cô bao năm qua đều lời, tin tưởng lòng trung thành của cô, hy vọng cô đừng phụ lòng tin của .

cho ngươi sinh mệnh, hy vọng cô thể nhớ kỹ điều , , cô chẳng là cái thá gì cả."

Y039 những lời lạnh lùng gai góc nhưng thần sắc hề đổi, gương mặt dịu dàng xinh vương chút cảm xúc nào.

Hoàn còn những biểu cảm phong phú như khi đối mặt với Khương Thăng Nguyệt, lạnh lùng và trầm mặc như một con robot.

Ngược , chính khoảnh khắc , bà trông cực kỳ giống Khương Thăng Nguyệt.

"Vâng, thưa Phùng lão, hiểu."

Vu Á biểu cảm của Y039 thoáng chút ngẩn , bà từng thấy gương mặt của lộ biểu cảm như bao giờ.

Người đó lúc nào cũng dịu dàng, như thể đời chẳng chuyện gì thể khó , thật đáng ghét.

Ngay đó, đáy mắt bà hiện lên vẻ khoái trá, dù thì đó cũng sẽ bao giờ nữa.

Phùng lão nhàn nhạt : " nhớ cô lâu về khu nhà ở , là hôm nay về đó ngủ ."

Đáy mắt ông như một con rắn độc đang thè lưỡi, uốn lượn như xuyên qua gian nuốt chửng đối diện.

Thân thể Y039 lớp áo blouse trắng cứng đờ trong giây lát, biểu cảm mặt bà đổi, chỉ gật đầu nhẹ.

"Vâng."

Đợi khi Y039 trở về khu biệt thự và xuống ghế sofa, từ tận đáy lòng bà trào dâng một cảm giác mệt mỏi rã rời.

Vốn dĩ hôm nay bà định sắp xếp cho nhóm Khương Thăng Nguyệt ở khu dân cư đông đúc bên ngoài, nhưng kịp mở lời thì Vu Á truyền lệnh qua tai .

Chỉ định bà sắp xếp cho nhóm ở ngay căn bên cạnh biệt thự của bà.

Căn nhà bà gần như tới quá hai , trong khí phảng phất mùi ẩm mốc.

Bà ngả ghế sofa, nhắm mắt , một cánh tay gác lên mi mắt.

Khóe môi mím chặt chứng tỏ nỗi lo âu trong lòng bà lúc .

Phùng lão đột nhiên bảo bà sắp xếp cho Nguyệt Nguyệt ở ngay bên cạnh, còn bảo bà hôm nay về đây nghỉ ngơi, phát hiện điều gì ?

Lẽ để lộ sơ hở nào mới ...

"Xoạt xoạt"

Mắt Y039 đột ngột mở to, !

Phòng khách biệt thự trống trải, chỉ một bộ sofa, và ngay trong bóng tối sâu thẳm đối diện bà, mấy bóng đang bước những bước chân nhẹ đến mức gần như thể thấy tiến về phía bà.

Y039 chỉ là bình thường, bất kỳ năng lực đặc biệt nào cũng từng huấn luyện chuyên nghiệp, nên thể phát hiện ngay từ đầu mai phục trong căn nhà !

"Ôn Căn cứ trưởng, bận rộn đến muộn thế ?"

Lúc mây tan, để lộ vầng trăng ẩn giấu phía , ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu lên sàn nhà và vách tường trong biệt thự.

Ánh sáng phản chiếu giúp Y039 thấy mặt.

Tuyền Lê

"Sao con tới đây?!" Bà bật dậy, kinh ngạc Khương Thăng Nguyệt.

Khương Thăng Nguyệt dừng cách bà hai mét, ánh trăng chiếu lên chân cô, còn phần vẫn ẩn trong bóng tối.

Phía cô còn vài bóng nữa.

Trong tích tắc, Y039 khẳng định: Phùng lão sắp xếp Khương Thăng Nguyệt ở ngay cạnh , còn bắt tối nay nhất định về đây.

Đây là một cái bẫy! Một cái bẫy thể đẩy Khương Thăng Nguyệt tình cảnh nguy hiểm hơn!

Vẻ mặt bà nhuốm màu lo lắng, cố nén nhịn, vành mắt đỏ hoe: "Mau Nguyệt Nguyệt! Đừng ở đây!"

Khương Thăng Nguyệt hề lay chuyển, như thể thấy sự lo lắng của bà, chỉ thản nhiên hỏi: "Tại ? Không Ôn Căn cứ trưởng đón đây ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nam-trong-tay-thanh-pho-ngam-trong-tan-the-toi-dien-cuong-tich-tru-hang-trieu-vat-tu/chuong-859.html.]

Y039 hiểu mục đích của Phùng lão, lúc căng cứng đến phát đau, biểu cảm mặt gần như kiểm soát nữa.

"Đừng hỏi nữa, lời , mau ? sẽ hại con , nhưng bây giờ con rời ngay, cơ hội sẽ giải thích với con, nhưng bây giờ con bắt buộc !"

Khương Thăng Nguyệt từng câu từng chữ dẫn dắt bà: "Đi ?"

Y039 mệt mỏi đến cực điểm, sợi dây thần kinh trong lòng căng đến mức sắp đứt, nỗi lo lắng tràn ngập khiến bà nhận ý đồ của Khương Thăng Nguyệt.

"Đây là một cái bẫy! Bọn họ vốn dĩ thể xác định phận của con, nhưng bây giờ con tới chỗ , bọn họ chắc chắn sẽ nhận điều bất thường!"

Trong đôi mắt giống hệt cô đọng đầy nước mắt.

Trong lòng Khương Thăng Nguyệt bỗng dâng lên một luồng cảm xúc ẩm ướt, cô mím môi, từ bỏ ý định từng bước thăm dò ép buộc đối phương.

thẳng: "Không cần lo lắng, xung quanh kết giới do chúng thiết lập, ngoài thể cuộc trò chuyện của chúng ."

Cô dừng một chút bổ sung: "Bà cần căng thẳng như ."

Diệp Lan Nhân kinh ngạc liếc cô một cái, Khương Thành chủ vô cảm cũng lúc mềm lòng ?

Y039 sững , đó cơ thể mềm nhũn phịch xuống ghế sofa phía .

Bà chống khuỷu tay lên đầu gối, vùi cả khuôn mặt lòng bàn tay.

Khương Thăng Nguyệt gì, chỉ cúi đầu lẳng lặng bà.

Chỉ vài nhịp thở, Y039 ngẩng đầu lên, thần sắc khôi phục vẻ bình tĩnh, như thể sự d.a.o động cảm xúc chỉ là ảo giác.

Sự nhẫn nhịn bao năm qua khiến lẽ nên kích động như , nhưng liên quan đến chuyện của Khương Thăng Nguyệt, bà thể thực sự dửng dưng.

Cũng may lý trí vẫn chiếm thế thượng phong.

Bà ngẩng đầu mỉm dịu dàng với Khương Thăng Nguyệt, chỉ là trong nụ mang theo chút gượng gạo khó nhận : "Con thể đến đây vui, nhưng cũng lo lắng."

Xem sẵn sàng chuyện .

" đây là cái bẫy, nhưng cần tất cả những gì bà .

Nói cho nắm quyền kiểm soát Thiên Cung là ai, đang ở , và bà là ai?

Còn là ai?

Thiên Cung tạm thời phát hiện phận của , là gì? Là vật thí nghiệm của Thiên Cung ?"

Vẻ mặt Y039 chút phức tạp, nhưng nụ nơi khóe miệng vẫn dịu dàng như thế.

"Không ngờ con trưởng thành nhanh như , lớn thế , trong ký ức con vẫn còn bé xíu.

Nếu con đến đây chỉ chuyện thì thể hết cho con, nhưng hy vọng con thể rời càng sớm càng , ở đây nguy hiểm."

Giọng Khương Thăng Nguyệt bình thản, ẩn chứa sự dò xét: "Có dẫn dắt đến đây, và bà chắc cũng quen ."

Y039 chỉ ngẩn một giây, nhanh phản ứng : "Là Minh Phong! Cậu con cứu..."

Ầm!!

Ngọn lửa ngút trời chiếu sáng màn đêm, Y039 đang ghế sofa chuyện bỗng ngã xuống như một con búp bê rút pin.

Lời kịp thốt khỏi miệng cắt đứt.

Xèo!

Lưới năng lượng của Diệp Lan Nhân chịu sự va chạm dữ dội, dốc sức ngưng tụ năng lượng để chống đỡ sát thương vụ nổ, vì tiêu hao quá mức nên phun một ngụm m.á.u tươi.

"Thành chủ, năng lượng của chống đỡ nổi nữa! Vụ nổ vẫn dừng, chúng rời khỏi đây !" Diệp Lan Nhân cố gắng gượng .

Lưới năng lượng trở nên chập chờn sáng tối, thể tắt ngấm bất cứ lúc nào.

Khương Thăng Nguyệt giải phóng năng lượng hệ Mộc, thế Diệp Lan Nhân tạo thành lồng bảo vệ mới, nhưng ngay trong khoảnh khắc giao đó, Y039 mà biến mất ngay mắt cô!

Ánh mắt Khương Thăng Nguyệt khựng , xung quanh lửa cháy lan tràn, tiếng nổ liên vang lên dứt, bao quanh là nóng thiêu đốt.

Thiên Cung dùng phương thức trực tiếp và thô bạo nhất, chôn một lượng lớn t.h.u.ố.c nổ lòng đất.

Bọn chúng dùng kỹ thuật che giấu kỹ, dị năng hệ Mộc của Khương Thăng Nguyệt hướng tấn công chính dù cũng là dò xét, mà cấp bậc dò xét tinh thần của Diệp Lan Nhân đủ cao, khiến Thiên Cung thừa cơ lợi dụng!

Mặt Khương Thăng Nguyệt lạnh như băng, thi triển dịch chuyển gian, đưa rời khỏi phạm vi vụ nổ.

"Giáo sư Lan, thế nào ?" Võ Tắc Xuyên đỡ lấy Diệp Lan Nhân, sắc mặt trắng bệch.

" , Thành chủ..."

Khương Thăng Nguyệt mặt lạnh tanh: " ."

Căn cứ trưởng Ôn mở miệng thì vụ nổ xảy , điều bà định chắc chắn là thông tin quan trọng nên mới khiến đối phương cảnh giác như .

"Không hổ là Khương Thành chủ, chỉ mang theo mấy mà cũng dám xông địa bàn của Thiên Cung, nếu dũng khí như thì tới viện nghiên cứu ."

Loading...