Nắm Trong Tay Thành Phố Ngầm Trong Tận Thế, Tôi Điên Cuồng Tích Trữ Hàng Triệu Vật Tư - Chương 855

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-11-24 23:33:07
Lượt xem: 32

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhóm Chu Càn cái logic kiểu cướp bóc của Tào Bình mà ánh mắt lạnh .

Chu Ỷ Mộng xưa nay luôn tự lập tự cường, ghét nhất là khác so sánh phụ nữ với hàng hóa.

Cô cảm thấy may mắn vì trong ngày đầu mạt thế gặp Khương Thăng Nguyệt. Dưới sự cai quản của cô , thành Nguyệt Lạc bình đẳng và hài hòa. Những phụ nữ vốn chịu nhiều áp bức, bắt nạt trong thời mạt thế cũng sống yên , tôn trọng và cơ hội tự lựa chọn.

Còn ở những nơi bên ngoài thành Nguyệt Lạc, chẳng khác nào địa ngục.

Chu Ỷ Mộng vóc dáng cao lớn, khỏe khoắn, ngũ quan vốn kiên nghị, cộng thêm chiếc mũ tai bèo che khuất và khí thế bức cơ thể khiến khó phân biệt, Tào Bình nhận cô là phụ nữ.

Tuy trong lòng cơn giận cuộn trào như biển lửa, nhưng ngoài mặt cô để lộ chút nào. Cô chừng mực, tuyệt đối sẽ gây rắc rối cho Khương Thăng Nguyệt, chỉ lạnh lùng chằm chằm Tào Bình.

Tuyền Lê

Tào Bình thấy bầu khí trở nên lạnh lẽo, nụ mặt cũng giữ nổi nữa, ánh mắt lộ vẻ âm hiểm.

Hắn đường đường là đại thiếu gia ngang trong căn cứ, hôm nay hiếm khi chủ động chìa cành ô liu, kẻ cho cái mặt mũi .

Khương Thăng Nguyệt như một ngoài cuộc xem hết màn kịch, còn âm thầm trao đổi ánh mắt với Diệp Lan Nhân, xác nhận suy nghĩ của .

Cô và Lưu Giai cố gắng che giấu bản hết mức, kết quả tên Tào Bình cái mũi thính như chó, vẫn để phát hiện .

Lần phương án đầu tiên chắc chắn thành . Vào Thanh Long Bang, tên Tào Bình chắc chắn sẽ giở trò đồi bại với cô và Lưu Giai, đến lúc đó cô chắc chắn sẽ nhịn .

Đã , nếu cả hai phương án cuối cùng đều dẫn đến kết quả là trực tiếp khai chiến, thì chẳng cần thiết nhẫn nhịn nữa.

Vẻ mặt Khương Thăng Nguyệt càng thêm bình thản, càng nổi bật đôi mắt lạnh lùng như băng.

Chu Càn nhận chỉ thị của Khương Thăng Nguyệt, trong lòng vui vẻ, ngứa mắt tên Tào Bình từ lâu .

Thứ gì chứ? Đại ca và Tiểu Giai của mà là để mơ tưởng ?

Anh ngẩng đầu lên, chiếc mũ len là gương mặt đường nét tuấn rõ ràng. Anh cần méo mồm cố tỏ vẻ như Tào Bình, mà từ trong ngoài toát lên một vẻ phong trần bất cần đời, vô cùng thu hút ánh .

Khóe mắt Tào Bình giật giật, trong lòng ghen tị đến chua lòm.

Chu Càn nhướng mày, khoanh tay ngực: “Mày là cái thá gì? Muốn bọn tao thuộc hạ, mày còn đủ tư cách!

Nhìn cái bản mặt suy đồi của mày là Thanh Long Bang bọn mày cơm cũng mà ăn.

Từng đứa cứ như mấy con khỉ đói, ông đây dùng một ngón tay cũng búng cho chúng mày teo não.

Thanh Long Bang bọn mày nghèo đến mức nổi cái gương ? Cũng tự tè một bãi mà soi cái đức hạnh của , đùi còn to bằng bắp tay tao mà dám ở đó oai.

Ông già mày đẻ cái nghiệp chướng như mày, sớm muộn gì cũng ngày mày cho nhục c.h.ế.t!”

“Mày!” Tào Bình ôm ngực, tức giận lùi nửa bước. Vừa nãy tên còn im ỉm như khúc gỗ, ai ngờ mở miệng nồng nặc mùi t.h.u.ố.c s.ú.n.g như !

Miếng kẹo cao su trong miệng do kích động mà trôi tọt xuống họng, nghẹn ngay cổ, khiến mặt tức đến mức chuyển thành màu gan heo.

“Cho mặt mũi mà cần! Dám nh.ụ.c m.ạ Thanh Long Bang của tao, tất cả lên cho bản thiếu gia! Bắt lấy chúng đem về bang xử lý!

Tao để chúng mày tận mắt xem bản thiếu gia xử lý hai con đàn bà thối như thế nào!”

Khương Thăng Nguyệt im nhúc nhích, Lưu Giai như gà con tìm nơi che chở, lén lút túm lấy vạt áo cô.

Dường như cứ gần Khương Thăng Nguyệt một chút thì cảm giác an nhiều hơn một chút.

Khương Thăng Nguyệt định mở miệng an ủi đôi câu thì cảm giác bên cũng dán sát .

Khương Thăng Nguyệt: “...”

Cô cạn lời đầu liếc Diệp Lan Nhân đang sán gần. Đối phương cao hơn cô nửa cái đầu, đang cúi xuống cô.

Dưới vành mũ che khuất càng nổi bật thần sắc ôn hòa, ngũ quan thanh tú của . Đôi mắt long lanh chớp chớp, lộ vài phần vô tội khiến mềm lòng.

Diệp Lan Nhân mím môi nhẹ: “Xem và Tiểu Giai cùng suy nghĩ, vẫn là cạnh thành chủ cảm giác an hơn.

Chúng đành trông cậy thành chủ bảo vệ .”

Khương Thăng Nguyệt giật giật mi tâm, còn lời nào để . Diệp Lan Nhân trông chẳng chút gì gọi là sợ hãi cả.

Thân hình mảnh khảnh, chẳng lấy gì vạm vỡ của cô đành cam chịu chắn hai con "gà con".

Tào Bình hét lên một tiếng như thế, những dân hóng chuyện phía xa như nhận lệnh, bắt đầu hò hét ầm ĩ, giống như đang đổ thêm dầu lửa, chỉ mong đám đ.á.n.h đến đổ m.á.u mới vui.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nam-trong-tay-thanh-pho-ngam-trong-tan-the-toi-dien-cuong-tich-tru-hang-trieu-vat-tu/chuong-855.html.]

Trụ T.ử cũng vây ở bên trong, mấy em bên cạnh đều dồn một chỗ, sắc mặt cực kém, dọa cho khiếp vía.

Hắn sợ đến nhũn cả chân. Đây chính là thái t.ử gia của Thanh Long Bang đấy! Trời ơi, đàn ông chuyện hổ báo thế !

Chẳng họ đến căn cứ Tình Hải mục đích ? Lúc ngụy trang cũng dáng lắm mà, giống kẻ gây sự, tự nhiên dí sát mặt Tào Bình mà "bật chiêu cuối" thế ?!

Ai cũng mấy tên khốn kiếp dựa cha thế đều một mặt cậy thế lực của bố để tác oai tác quái, mặt khác căm ghét ngoài sợ chỉ vì thực lực của bố chứ sợ bản .

Chu Càn rõ ràng là đang coi thường ! Tào Bình chắc chắn thể nhịn !

Trụ T.ử than thầm trong lòng: Mạng xong !

Chỉ vì ba bao gạo mà hôm nay bỏ mạng tại đây, nhưng cũng chẳng trách Khương Thăng Nguyệt, đại tài chủ thì gì?

Muốn trách thì trách Tào Bình, suốt ngày cứ như con sâu thành tinh, thấy gái là nổi.

Đồ khốn nạn!

Hai bên giương cung bạt kiếm, chính xác hơn là phe Tào Bình đằng đằng sát khí, còn phe Khương Thăng Nguyệt thì mây trôi nước chảy.

Khương Thăng Nguyệt che chở cho hai phía , mặt chút gợn sóng, chỉ đáy mắt ánh lên vẻ cảnh giác.

Mấy tên vô , cô dùng ngón chân cũng đ.á.n.h cho chúng , điều cô e ngại là tay sẽ đưa bản ngoài ánh sáng.

Phản ứng dây chuyền sẽ trực tiếp khiến Thiên Cung chuyển từ quan sát trong bóng tối sang tấn công công khai. Cô bây giờ chuẩn sẵn sàng để đối phó với sự vây công của mấy vạn đó.

tấn công mạnh bạo bao giờ là con đường cô thích, tổn thất quá lớn. Hiện tại vị trí của viện nghiên cứu lẫn địa hình căn cứ đều nắm rõ, tất cả sẽ biến thành dấu hỏi chấm.

Chuyện đều trách Tào Bình. Ánh mắt trong veo của cô dán chặt lên Tào Bình, lòng bàn tay ngứa ngáy, chỉ vặn đứt đầu xuống.

Tào Bình thấy đối phương vẫn bình chân như vại, dường như chẳng hề để mắt, cơn giận trong lòng gần như đốt cháy cả tóc.

Đám đàn em của vốn định tay, nhưng hiểu chân cứ bước nổi, những quá bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến bọn chúng đ.á.n.h trống n.g.ự.c thình thịch.

Hắn đỏ ngầu cả mắt: “Còn ngẩn đó gì? Bắt lấy chúng nó! Có thưởng!”

Đám tay chân thấy thế thì chẳng màng gì nữa. Tào Bình vốn là kẻ phá gia chi tử, tay cực kỳ hào phóng, bọn chúng ai nấy mắt đỏ lên, lao thẳng về phía nhóm Khương Thăng Nguyệt.

Nhóm Khương Thăng Nguyệt sự ăn ý tuyệt đối, với mấy tên tép riu , một Chu Càn là đủ.

Khí thế dâng cao, năng lượng tích tụ trong cơ thể.

“Bùm! Bùm bùm!”

“Ái ui! Bà nội nó đứa nào thế?! Đứa nào ám toán ông?!”

Chu Càn còn kịp tay, đám mặt như pháo hoa nổ tung, bay tứ tung ngoài.

Từng tên ngã chỏng vó lên trời, miệng kêu la oai oái, trông vẻ ngã nhẹ.

“Bọn mày bản lĩnh ...!” Tào Bình trừng lớn mắt, lùi một bước nhóm Khương Thăng Nguyệt.

Chu Càn đảo mắt, chậc lưỡi một tiếng: “Đừng ngậm m.á.u phun nha, bọn tao .”

Tào Bình chỉ tay , lửa giận bốc ngùn ngụt: “Không bọn mày thì là ai! Dám đả thương của tao! Bản thiếu gia...”

“Là !”

Một giọng nữ lanh lảnh vang lên, xen lẫn tiếng bước chân hỗn loạn và tiếng động cơ xe .

Khương Thăng Nguyệt thấy giọng quen thuộc , trong lòng run lên, về phía đến.

Ở góc phố xuất hiện một nhóm , mấy Dị năng giả đang hộ tống một chiếc xe tham quan màu trắng bạc.

Khương Thăng Nguyệt liếc qua, tay là một trong những Dị năng giả đó, vẫn còn tàn dư năng lượng.

Chiếc xe tham quan cải tạo, tốc độ chậm, chỉ vài nhịp thở đến mặt họ.

Từ xe bước xuống một phụ nữ trung niên, bà mái tóc đen ngang vai, những lọn tóc xoăn buông xõa vai.

Người phụ nữ làn da trắng, ngũ quan tú lệ, lúc ánh mắt sắc bén càng tăng thêm vẻ khí cho bà.

“Thanh Long Bang, là các !”

Loading...