Nắm Trong Tay Thành Phố Ngầm Trong Tận Thế, Tôi Điên Cuồng Tích Trữ Hàng Triệu Vật Tư - Chương 725
Cập nhật lúc: 2025-11-13 12:54:52
Lượt xem: 41
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khương Thăng Nguyệt đang quan sát môi trường xung quanh thì thấy tiếng bước chân đang vội vã gần từ phía .
Cô hề biến sắc, thu ánh mắt.
Tuyền Lê
Ngay đó, cánh tay trái của cô ai đó túm lấy, một sáp gần, dán bên cạnh cô.
Hàng mày của Khương Thăng Nguyệt ẩn chiếc mũ dày đột nhiên nhíu chặt, cô cố hết sức kìm nén ham hất .
Tôn Tú Phương chỉ mặc một lớp áo bông mỏng, chiếc mũ len đầu còn lọt gió.
Lúc bà níu lấy chiếc áo bông dày cộp của Khương Thăng Nguyệt, tay bất giác xoa xoa, trong lòng ghen tị đưa tay luồn sâu hơn giữa cánh tay và của Khương Thăng Nguyệt.
Vị trí ấm áp, còn nóng.
Chu Càn và những khác đương nhiên cũng chú ý đến hành động của bà , nhưng bây giờ lúc bình thường, nhận lệnh của Khương Thăng Nguyệt, họ cũng đang cố hết sức nhẫn nhịn.
"A Nguyệt , Trương đối xử với các cháu thật đấy, các cháu mới đến mấy ngày mà giới thiệu cho công việc như . Không như dì, cầu xin mãi mới đấy."
Giọng của Tôn Tú Phương chói lên, dù cố gắng đè giọng xuống nhưng vẫn chút chói tai.
Khương Thăng Nguyệt thầm mừng vì hôm nay đội mũ bông, nếu chắc nhịn mà tát cho bà một cái .
Giọng cô nhàn nhạt, đứt quãng trong gió lạnh, cảm xúc.
"Vậy ? Lời của dì Tôn chút chua thế nhỉ?"
"Ơ..." Tôn Tú Phương ngẩn .
là con nhóc, gì cũng bày hết mặt, ai chuyện như chứ?
Trong lòng bà tự tìm lý do cho Khương Thăng Nguyệt, điều chỉnh cảm xúc tiếp: "A Nguyệt, Anh Trương mỗi đều một trăm điểm, đến lúc đó nhà cháu chẳng là bảy trăm điểm ? Đây là con nhỏ ! Các cháu sẽ thật sự giống như mấy ngày , dùng hết điểm để mua bánh khoai tây đấy chứ?"
Khương Thăng Nguyệt lời thấy cũng thú vị, "Vậy ý dì Tôn là ? Có điểm mua đồ ăn thì còn gì nữa?"
Cô kiên nhẫn, cứ coi như bên cạnh đang một con ch.ó ghẻ bám theo. Cô, với tư cách là một cô gái trẻ "da mặt mỏng", một bà dì nhiệt tình cứ sấn tới bắt chuyện, thế nào cũng thể thẳng tay đẩy .
Trên khuôn mặt cứng đờ vì gió lạnh của Tôn Tú Phương nặn một nụ , kết quả là da khô nứt nẻ, một cái nhếch miệng suýt nữa rách cả da mặt.
Trong lúc đau đến nhe răng, một luồng gió lạnh lùa , khiến bà sặc sụa ho.
Tiếng ho dữ dội thu hút sự chú ý của một đàn ông dẫn đội ở bên cạnh. Hắn cau mày, trừng mắt Tôn Tú Phương một cách hung dữ.
Cây gậy ba khúc bên hông rút , vung một tiếng 'vù' trong trung, khẽ quát: "Im miệng! Đây là nơi mà bà thể ồn ào ?"
Tôn Tú Phương thấy da đầu căng cứng, vội vàng nép bên cạnh Khương Thăng Nguyệt, dùng sức bịt miệng, để những tiếng ho kiểm soát phát ngoài.
Người dẫn đội chằm chằm bà vài giây, đó thu ánh mắt.
Khương Thăng Nguyệt tưởng rằng Tôn Tú Phương sẽ yên phận, nhưng đầy ba phút , bà dán sát , tiếp tục câu chuyện dang dở lúc nãy.
Khương Thăng Nguyệt ghê tởm rụt tay , nhưng đối phương như đang nắm lấy cọng rơm cứu mạng, bám chặt buông.
Để kinh động đến khác, cô một nữa nhẫn nhịn.
"Mấy đứa cháu còn trẻ non quá, lúc dì sẽ kể cho các cháu về chuyện trong căn cứ, bây giờ hối hận chứ? Điểm nhiều công dụng lắm! Mấy đứa cháu còn trẻ khỏe mạnh, hai ba chia một cái bánh khoai tây, uống thêm chút nước là . Phần còn thì để dành hết ."
Khương Thăng Nguyệt thầm nhướng mày, để dành?
Tôn Tú Phương lòng bày mưu tính kế cho họ như ?
"Để dành thì tác dụng gì? Em trai em gái đều đang tuổi ăn tuổi lớn, hai ba chia một cái bánh khoai tây, chẳng là c.h.ế.t đói ?"
Tôn Tú Phương chút vội vàng: "Cháu ngốc ! Là con gái nghĩ cho bản ? Dì thấy cháu cũng hai mươi tuổi nhỉ, trong thời tận thế phụ nữ chúng dễ dàng gì. Dì thấy nhà cháu đối xử với cháu cũng tệ. Cháu nhân lúc kiếm thêm chút điểm để dành, để của hồi môn!"
Khương Thăng Nguyệt ngơ ngác, cái quái gì ? Của hồi môn?
Tôn Tú Phương thấy cô đáp lời, tưởng là cô ngại ngùng, liền tự tiếp: "Cháu xem phụ nữ chúng , sống trong thời tận thế khổ bao! Cháu còn trẻ, nhân lúc tìm một tử tế mà gả , đợi lớn tuổi hơn, càng cơ hội!
Những đàn ông ưu tú một chút, bao nhiêu phụ nữ tranh vợ lẽ cho họ! Cháu , trong căn cứ chúng ít dị năng giả còn nuôi mấy cô liền! Cô nào cô nấy đều trẻ trung xinh !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nam-trong-tay-thanh-pho-ngam-trong-tan-the-toi-dien-cuong-tich-tru-hang-trieu-vat-tu/chuong-725.html.]
Giọng điệu của Tôn Tú Phương mang một sự chua chát, như thể một quả chanh thành tinh.
Chu Càn tức đến nỗi đ.ấ.m thẳng mặt mụ thần kinh .
Dám những lời với đại ca của , hơn nữa, mụ đàn bà ngu ngốc đến thế ?
Không tình hình hiện tại là gì, mà lúc còn giới thiệu đối tượng cho đại ca của !
, Tôn Tú Phương chính là giới thiệu đối tượng cho Khương Thăng Nguyệt.
Khóe mắt Khương Thăng Nguyệt phủ một lớp băng giá lạnh lẽo, giọng đều đều: "Bà giới thiệu cho ?"
Mắt Tôn Tú Phương sáng lên, suýt nữa thì vỗ đùi.
Cuối cùng cũng chủ đề chính !
"Ôi A Nguyệt, chẳng dì là con thông minh lắm ? Thông minh là , sinh cháu trai cũng thông minh! Cháu xem con trai dì thế nào? Vừa cao trai, tuổi chỉ lớn hơn cháu vài tuổi. Tuy cháu đen vàng, da dẻ dì thấy lắm, nhưng trong thời buổi , đây cũng chẳng là khuyết điểm gì. Dì thấy cháu hợp đấy!"
Bà còn kén chọn nữa cơ đấy!?
Lúc Khương Thăng Nguyệt mới nhận , , thì con chanh tinh còn một thằng con trai.
Lại còn là một tên vô dụng.
Kể từ khi họ chuyển đến, cái tên A Vĩ từng khỏi nhà.
Cánh cửa xa nhất mà từng bước qua là cửa phòng 401, mà còn nấp khung cửa.
Khương Thăng Nguyệt đầu , A Vĩ vẫn im lặng theo Tôn Tú Phương như một cái đuôi.
Thấy cô , đôi mắt ẩn chiếc khăn quàng cổ cô chằm chằm, phần tóc mái dày và bết dầu gần như che hết bộ khuôn mặt.
Mặt của dường như thể để khác thấy, bao giờ lộ ngoài.
Khương Thăng Nguyệt cảm nhận sự khao khát trong mắt , còn mơ hồ xen lẫn sự hưng phấn như dã thú gặp con mồi.
Khuôn mặt chiếc mũ dày của cô chút méo mó kỳ quái.
Khi đầu , khóe miệng cô mang theo sự chế giễu đậm đặc.
Đã lâu lắm cô mới cảm giác c.h.ử.i một như thế .
là thể lý lẽ, một bà cuồng con, một tên vô dụng, mà dám coi là thợ săn?
Xem đúng là một kẻ tâm thần.
Đây lẽ là câu chuyện nực nhất mà Khương Thăng Nguyệt trong mấy tháng gần đây.
Bên cạnh, Tôn Tú Phương vẫn đang lải nhải ngừng, còn đưa tay đo chiều cao của Khương Thăng Nguyệt: "Cháu xem con trai dì cao lớn thế ! Cháu mới cao từng , cháu thiệt !"
Giọng Khương Thăng Nguyệt đầy vẻ chế giễu và mỉa mai: "Con trai bà ngoài cao thì chẳng còn ưu điểm nào khác nhỉ? Người to xác như mà đến giờ vẫn chỉ nấp lưng bà gọi , ? Muốn đưa sang cho để hai con bà cùng nấp lưng ?
Bảo tích góp điểm của cả nhà để của hồi môn, sính lễ của nhà các , cũng nên gấp đôi ? Ồ quên mất, các trả nổi, bây giờ còn đang chen chúc trong căn phòng hai mươi mấy .
Tính toán thật đấy, là lấy của hồi môn từ chỗ đường đường chính chính đến ở nhà . Bước tiếp theo là để cả nhà chúng nuôi hai kẻ vô dụng các , ? Bà còn mặt mũi để kén chọn ? Bà là cái thá gì chứ?"
Chu Càn vẫn luôn bên cạnh ngóng, khi màn xả giận bằng lời của Khương Thăng Nguyệt thì mới hài lòng.
Nín nhịn c.h.ế.t .
Nếu bây giờ thể động thủ, sớm tát cho cặp con kỳ quái dính tường, cạy cũng .
Tôn Tú Phương cũng ngờ Khương Thăng Nguyệt còn là một cô gái yếu đuối, da mặt mỏng.
Đột nhiên trở nên sắc sảo như , chút kịp trở tay.
Đợi đến khi bà phản ứng , liền hất mạnh cánh tay Khương Thăng Nguyệt , chỉ thẳng mũi cô, bộ dạng của một mụ đàn bà chanh chua c.h.ử.i đổng ngoài chợ.
Giọng chói lói như thể xé rách cả bầu trời.
"Con ranh con! Mày ai là đồ vô dụng! Mày tưởng tao thèm cái con bệnh tật như mày chắc? Yếu ớt như c.h.ế.t ngày nào! Mày còn dám chê con trai tao?!"