Nắm Trong Tay Thành Phố Ngầm Trong Tận Thế, Tôi Điên Cuồng Tích Trữ Hàng Triệu Vật Tư - Chương 713
Cập nhật lúc: 2025-11-12 13:03:49
Lượt xem: 48
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Hai là mới đến ?"
Tôn Tú Phương bước một bước dài , chặn ngay lối ở hành lang, cản đường của Khương Thăng Nguyệt và Võ Tắc Xuyên.
Đồng thời, mắt bà ngừng liếc bên trong cánh cửa đóng phía Khương Thăng Nguyệt.
"Rầm" một tiếng, Khương Thăng Nguyệt kéo cửa .
Cô thích thú nheo mắt .
Cả hai họ đều là , Tôn Tú Phương thu ánh mắt mà thấy câu trả lời nên chút lúng túng.
Bà dùng đôi mắt ti hí sáng quắc săm soi Khương Thăng Nguyệt và Võ Tắc Xuyên từ đầu đến chân.
Khi ở trong nhà, Khương Thăng Nguyệt mặc áo bông dày và đội mũ, nhưng mặt đ.á.n.h một lớp phấn nền màu tối nhất, khiến da mặt vàng vọt.
Mái tóc chải chuốt cẩn thận, chỉ buộc túm gáy một cách tùy tiện.
Cùng với đôi môi nhợt nhạt, cả trông cô vẻ ốm yếu, nhưng dù , xét về ngũ quan thì vẫn ưa .
Võ Tắc Xuyên mấy ngày cạo râu, cắt tóc, thoạt ngoài việc ăn mặc hơn một chút thì cũng khác mấy so với phần lớn đàn ông trong căn cứ. Khí thế cố ý thu khiến trông bớt nổi bật và bình thường hơn nhiều.
Khương Thăng Nguyệt cũng đang quan sát đối diện.
Tối hôm qua, kẻ đến cạy cửa chính là của phòng 401, theo lý mà , những ở cùng một phòng đều là đồng bọn.
Vậy mà hôm nay phụ nữ còn dám đến tìm cô ?
Lại còn một ?
Cũng đúng, Khương Thăng Nguyệt khẽ đầu, về phía cánh cửa đang mở toang của phòng 401.
Ngay vị trí cửa còn một đàn ông đang , trông vẻ nhút nhát, nửa nấp cánh cửa.
Hắn để lộ nửa khuôn mặt, cô chằm chằm với vẻ u ám, khóe miệng mang một nụ nhếch mép như như .
Nhút nhát, bỉ ổi, hèn hạ.
Giống như một con chuột trốn trong góc tối.
" tên là Tôn Tú Phương, là con trai , A Vĩ. Sau chúng là hàng xóm . thấy nhà các cô chỉ mấy đứa trẻ. lớn tuổi hơn các cô nhiều, cần gì thì cứ đến tìm ."
Cả hai cặp mắt của Tôn Tú Phương và A Vĩ đều dán chặt Khương Thăng Nguyệt.
Khương Thăng Nguyệt lạnh lùng : "Không cần , nhà chúng lớn."
Tôn Tú Phương bỏ cuộc, : "Cô bé, cháu tên gì thế? Chúng cần khách sáo , đều là một nhà cả."
Võ Tắc Xuyên liếc A Vĩ đang như một khúc gỗ bên cạnh cửa nhưng cứ chằm chằm Khương Thăng Nguyệt.
Sau đó, sang bên cạnh Khương Thăng Nguyệt, che khuất tầm của .
Khương Thăng Nguyệt ho khan hai tiếng, tỏ vẻ như tiện từ chối : "Cháu tên là A Nguyệt, đây là trai cháu, Tiểu Ngũ."
Giọng Khương Thăng Nguyệt nhỏ nhẹ, yếu ớt, còn pha chút suy nhược.
A Vĩ bên cửa cô , run lên hai cái, gương mặt lâu rửa dính đầy bụi bẩn bỗng ửng lên một vệt đỏ, đáy mắt ánh lên vẻ hưng phấn khó hiểu.
Khương Thăng Nguyệt nhạy bén nhận ánh mắt nóng rực , trong lòng cảm thấy ghê tởm.
"Cháu và trai ngoài , phiền bác tránh đường một chút."
Tôn Tú Phương đảo mắt một vòng. Bà canh từ sớm, trong nhà bây giờ chắc chỉ còn hai đứa trẻ và một thanh niên trẻ tuổi.
"A Nguyệt , hôm nay dì Tôn đúng lúc thời gian rảnh, là đến nhà cháu chuyện một lát, kể cho các cháu về quy củ trong căn cứ. Căn cứ của chúng đông lắm, dì thấy các cháu chắc cũng là đầu tiên gia nhập căn cứ ? Nếu cẩn thận sai chuyện gì thì phiền phức lắm đấy."
Khương Thăng Nguyệt ý đồ của bà chứ, lòng tham của những đều hết cả lên mặt .
"Thôi ạ, hôm nay chúng cháu còn việc , nếu còn chậm trễ nữa thì chúng cháu sẽ đói mất. Chắc dì Tôn cũng là loại xa hổ, cố ý để chúng cháu đói nhỉ?"
Đôi mắt màu nhạt chút ý của Khương Thăng Nguyệt thẳng Tôn Tú Phương.
Tôn Tú Phương bỗng cảm thấy hành lang hôm nay lạnh lẽo lạ thường.
Bà rùng mấy cái, mắt vẫn về phía cánh cửa lưng Khương Thăng Nguyệt, miễn cưỡng tránh sang một bên.
"Vậy , dì thấy cháu cũng là một đứa trẻ ngoan ngoãn, lễ phép. Các cháu cứ việc của , khi nào rảnh thì đến nhà chúng dì chơi. Đừng thấy nhà chúng dì đông , nhưng ai cũng dễ gần lắm, còn náo nhiệt nữa. Nói thật nhé, nhà các cháu chỉ mấy mà ở trong căn nhà lớn như thật là lãng phí, bằng ở chỗ chúng dì, náo nhiệt ấm áp. Thời tiết lạnh thế , đông một chút thì nhiệt độ mới tăng lên ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nam-trong-tay-thanh-pho-ngam-trong-tan-the-toi-dien-cuong-tich-tru-hang-trieu-vat-tu/chuong-713.html.]
Khương Thăng Nguyệt chỉ .
Lời chua đến mức sủi cả bọt .
Ai cũng kẻ ngốc, thể cảm thấy ở nhà lớn thoải mái, mà chen chúc với mấy chục mới là dễ chịu chứ.
Chẳng qua là vì mà thôi.
"Cũng ạ, em chúng cháu thấy khá thoải mái, ít nhất là rộng rãi. Chúng cháu quần áo dày, cũng quá lạnh. Nhìn tình hình của dì thế thì đúng là đông chen chúc một chút, nếu chừng nửa đêm còn c.h.ế.t cóng."
Tôn Tú Phương chống nạnh c.h.ử.i , nhưng vẻ mặt của Khương Thăng Nguyệt quá nghiêm túc, đôi mắt trong veo trông cực kỳ chân thành.
Những lời c.h.ử.i bới trong cổ họng cuối cùng cũng .
Khi bà kịp phản ứng thì Khương Thăng Nguyệt dẫn Võ Tắc Xuyên qua bên cạnh bà và xuống lầu .
Tôn Tú Phương há miệng, cam lòng hừ một tiếng, đó vén mái tóc bết dầu tai.
Quay đầu thì thấy con trai vẫn đang mãi về phía hành lang.
Bà cau mày, giọng đầy vẻ ghen tuông: "Còn ! Người ! Lúc nãy thì chuyện, bây giờ còn !"
A Vĩ nhíu mày, ló cả khỏi cửa, giọng điệu chút vui: "Mẹ!"
Tôn Tú Phương thấy con trai vui, mím môi nữa, giọng điệu mềm : "Được , nữa. A Vĩ, con thích con bé đó ? Theo thấy thì , mặt nó vàng đen, ngũ quan cũng tàm tạm, nhưng trông ốm yếu bệnh tật, thấy may mắn ."
A Vĩ vui : "Mẹ, con thích cô ."
Tôn Tú Phương suy nghĩ một lát, cuối cùng cũng miễn cưỡng đồng ý: "Được , chỉ cần con trai thích là ."
Bà về phía vài bước, khi chỉ còn cách A Vĩ một gang tay, liền hạ giọng xuống.
"Lần chúng cẩn thận một chút. May mà bây giờ pháp luật nữa nên chúng cũng tiện hơn, nhưng trong căn cứ đông lắm mồm, trong đám còn cả dị năng giả. Con cứ để nghĩ cách, con bé đó tuy nhỏ một chút, gầy một chút, nhưng mà trẻ. Trẻ thì , trẻ thì da thịt mềm mại..."
Tôn Tú Phương vô thức l.i.ế.m đôi môi khô nứt, đáy mắt A Vĩ dâng lên một tia khao khát khát máu.
Ban ngày, trong tòa nhà ít , phần lớn đều lang thang bên ngoài, hoặc là đang tìm việc, hoặc là đang đường tìm việc.
Điểm khá giống với thời mạt thế.
Bên cạnh Khương Thăng Nguyệt là Võ Tắc Xuyên im lặng theo, đợi đến khi hai rời khỏi khu nhà ở đông phức tạp, Võ Tắc Xuyên mới lên tiếng.
"Đại ca, đàn ông tên A Vĩ lúc nãy, chút kỳ lạ."
Khương Thăng Nguyệt gật đầu đồng tình: " cũng cảm thấy , cho một cảm giác kỳ lạ, mâu thuẫn. Thôi cần quan tâm đến , chúng chú ý một chút là . Dù là họ thì cũng sẽ là khác, gì khác biệt cả."
Võ Tắc Xuyên gật đầu.
Mục đích ngoài hôm nay của hai là dạo loanh quanh trong căn cứ.
Khương Thăng Nguyệt một cách thong thả, tuy ít chú ý đến họ, nhưng bên cạnh cô Võ Tắc Xuyên cao lớn, nên nhất thời cũng ai dám tiến lên tự chuốc lấy phiền phức.
Vòng ngoài gì đáng xem, là những lều lán lộn xộn, nhiều giá trị để khám phá.
Hôm nay Khương Thăng Nguyệt xem xét vòng giữa, xem lối vòng trong.
Nơi họ đang ở là một khu dân cư tạo thành từ bốn tiểu khu, chiếm một diện tích cực lớn, gần như một phần ba cư dân trong căn cứ đều tập trung ở đây.
Lúc khắp nơi đều là , bày hàng rong bên đường để rao bán, tụ tập chuyện phiếm, còn chỉ thẳng mặt mà c.h.ử.i bới, thậm chí là đ.á.n.h .
Quả thực còn ồn ào hơn cả trại nuôi vịt.
Hai lang thang, bất giác đến gần khu vực vòng trong.
Tuyền Lê
Vòng trong ngăn cách bởi những bức tường cao vút, lối là một cánh cổng hàng rào hình vòm khổng lồ chạm khắc hoa văn, tháo dỡ từ về.
Bên trong và bên ngoài cổng bốn lính gác canh.
Gần đó còn ít tuần tra, giống như những ở cổng căn cứ lười biếng, ai nấy đều vẻ mặt nghiêm túc, thận trọng.
Khương Thăng Nguyệt còn thể cảm nhận d.a.o động năng lượng họ, tất cả đều là dị năng giả.
Quản lý quả thực nghiêm ngặt.
Khương Thăng Nguyệt và Võ Tắc Xuyên thể đến quá gần, chỉ một vòng ở khu vực ngoài cùng còn qua về.
Có những bức tường cao chót vót, chẳng thấy gì cả, chỉ thể chờ cơ hội trong xem xét.
Hai Khương Thăng Nguyệt đang chuẩn về tiểu khu, mấy bước thì cảm thấy mặt đất chân rung chuyển dữ dội.
Khương Thăng Nguyệt giật , "Động đất ?"