Nắm Trong Tay Thành Phố Ngầm Trong Tận Thế, Tôi Điên Cuồng Tích Trữ Hàng Triệu Vật Tư - Chương 663

Cập nhật lúc: 2025-11-11 12:58:01
Lượt xem: 52

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Anh! Sao Tống Vi như ?"

Khang Nguyên Khải Tống Vi đang trốn lưng em gái mà tức sôi máu.

Chỉ là thứ thôi ?

Anh hít một thật sâu. Ở mặt Khương Thăng Nguyệt, răm rắp lời là cách để sinh tồn.

Khi , vẫn là chủ nhân của căn cứ nhà họ Khang, đương nhiên là tay mạnh mẽ.

" là một thằng ngốc.

Thành Nguyệt Lạc chính là một mỏ vàng, cho dù là một con ch.ó đó cũng béo lên một vòng khi ngoài.

Vậy mà đẩy ngoài?!

Cậu tưởng bám em gái là một bước lên trời ?

Nói cho , cửa !"

Tống Vi khác chỉ trỏ, hận thể chui xuống đất.

Cậu ngoại hình thanh tú, khí chất thư sinh nên Khang Nguyên Nguyên để mắt tới.

Bây giờ hai đang trong giai đoạn nồng cháy.

So với việc theo một rõ lai lịch, thì ở đây với tiểu công chúa của căn cứ vẫn hơn.

Cậu nhận ít lợi ích nhờ phận , nên nỡ từ bỏ.

"Anh! Tống Vi như !

Núi lương thực ở thành Nguyệt Lạc thể so sánh với em ?

Người Tống Vi thích là em! Em ở đây thì thể đến thành Nguyệt Lạc ?

?"

Tống Vi cúi đầu liền thấy khuôn mặt trang điểm đậm của Khang Nguyên Nguyên, và hàng lông mi dài đến mức thể kẹp c.h.ế.t ruồi.

Trong lòng dâng lên một cảm giác chán ghét.

" , hơn nữa cái thành gì đó của cô thể bằng căn cứ nhà họ Khang của chúng ?"

Khang Nguyên Nguyên vui bĩu môi, vẻ mặt phục.

"Hừ, đừng nhắc nữa, thành Nguyệt Lạc thực sự đấy!

Họ rau củ quả và lương thực ăn hết!"

Sắc mặt Tống Vi cứng đờ, ý gì đây?

Nói là, bỏ lỡ lời mời của một căn cứ giàu nứt đố đổ vách ???

Khang Nguyên Khải lập tức nhận vẻ mặt gần như nứt của Tống Vi.

Chẳng thứ gì, hiểu ý của tên nhóc chứ?

Anh lạnh một tiếng.

Ở một bên khác, cánh đồng hoang vu trắng xóa, hai chiếc xe đang lao nhanh .

Phía là những thây ma đang gào thét đuổi theo, nhưng đáng tiếc chúng đuổi kịp.

Những thây ma thu hút gần đó đều Chu Ỷ Mộng trong xe giải quyết bằng những chiếc đinh kim loại.

Ngắm một phát là trúng, còn hiệu quả hơn cả súng.

Hai chiếc xe thông suốt.

Chu Càn lái xe, Khương Thăng Nguyệt ở ghế phụ, Chu Ỷ Mộng ở hàng ghế thứ hai.

Võ Tắc Xuyên thì tài xế ở xe .

Trên xe của họ Hồng Tự Minh, lão viện trưởng, Dương Tranh và mấy trẻ tuổi như Quan Linh Nhi.

Khương Thăng Nguyệt qua kính chiếu hậu thấy ông lão đang đắp một chiếc chăn mỏng cũ nát, nhắm mắt tựa ghế như thể còn thở.

Mấy còn cảnh vật bên ngoài để ý đến động tĩnh của ông.

Khương Thăng Nguyệt đưa tay tăng nhiệt độ máy điều hòa trong xe.

Tuyền Lê

Quần áo mấy đều dày, chỉ là một bộ quần áo dài tay lót một lớp bông mỏng.

Cũng may là bây giờ ai cũng khả năng thích ứng với nhiệt độ thấp, nếu mặc như thế chắc c.h.ế.t cóng.

Những vẫn coi là thể chất .

"Cảm ơn thành chủ Khương cứu viện trưởng của chúng ."

Khương Thăng Nguyệt tiện tay kéo khóa áo phao xuống, gió ấm thổi vô cùng thoải mái.

"Không cần, chúng đôi bên cùng lợi, đến thành Nguyệt Lạc việc chăm chỉ báo đáp ."

Hồng Tự Minh lúc nãy vì tức giận nên kịp phản ứng, bây giờ nghĩ , họ thể gì chứ?

Người bây giờ sợ nhất là giá trị.

Chính vì họ giá trị nên mới sống vất vả như ở căn cứ nhà họ Khang.

Thực ông cũng nên quá câu nệ, dù cũng sống mà

"Thành chủ Khương, thể hỏi một chút ... ngoài Hồng , chúng đều là bình thường, thể ạ?

ý gì khác!

Chỉ là cô cứu viện trưởng của chúng , đây là ân cứu mạng, những như chúng thể báo đáp cô ạ?"

Khương Thăng Nguyệt qua kính chiếu hậu thẳng Dương Tranh ở phía .

Người đối diện chuyện dịu dàng, ngay cả mái tóc bù xù như ch.ó gặm cũng che khuôn mặt thanh tú và khí chất kiên cường mà dịu dàng của cô.

"Trong thành của đang thiếu một đội ngũ y tế chỉnh, các đương nhiên là việc mà giỏi nhất."

"A? Làm bác sĩ ?"

Lão viện trưởng bên cạnh Hồng Tự Minh mí mắt giật giật.

Mấy xe đều thể tin .

Quan Linh Nhi tuổi còn trẻ, vốn dĩ tính tình hoạt bát.

Tuy cứu là Võ Tắc Xuyên, nhưng họ đều đàn ông đó là thuộc hạ của thành chủ Khương.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nam-trong-tay-thanh-pho-ngam-trong-tan-the-toi-dien-cuong-tich-tru-hang-trieu-vat-tu/chuong-663.html.]

Nếu sự cho phép của cô, lão viện trưởng của họ cũng cứu chữa.

Khương Thăng Nguyệt chính là ân nhân của họ, đối mặt với ân nhân, Quan Linh Nhi vô cùng tin tưởng.

"Thành chủ! Em là y tá, em cầm d.a.o mổ, em thể ạ?"

Khương Thăng Nguyệt thấy giọng hoạt bát của Quan Linh Nhi cũng khỏi mỉm .

"Đương nhiên, em vẫn y tá, ngày tận thế các gì, thì đến thành Nguyệt Lạc cũng việc đó.

Tất nhiên, nhất là các nên trở thành bác sĩ và y tá năng."

"Yeah! Tuyệt vời! Em nhất định sẽ cố gắng báo đáp thành chủ đại nhân!"

Mấy trẻ tuổi như Quan Linh Nhi phấn khích.

Hồng Tự Minh và Dương Tranh lớn tuổi hơn, điềm đạm hơn, tuy cũng phấn khích nhưng trong lòng vẫn kìm nén.

Điều Khương Thăng Nguyệt là điều họ dám nghĩ đến ngày tận thế.

Họ chịu quá nhiều khổ cực đường , đối mặt với hạnh phúc bất ngờ chút chống đỡ nổi.

Chưa tận mắt thấy thì dám tin.

"Đừng lo, thành Nguyệt Lạc của chúng lắm! Lát nữa sẽ thôi.

Chúng đến đây cũng là vì Khổng Nhậm và Lữ Kiệt, hai chắc đều quen chứ?"

Chu Càn khi đối mặt với nhà thì khá nhiều và thẳng thắn.

Hồng Tự Minh sững sờ, khóe mắt ánh lên niềm vui.

"Họ là sinh viên của , thực tập theo , họ vẫn còn sống ?"

"Sống lắm! Họ các đều là những bác sĩ giỏi nhất, còn cầu xin đại ca đến đây tìm các , hy vọng thể đưa các trở về.

Lần chúng đến đây chính là để tìm các ."

"Chuyện ..."

Hồng Tự Minh vẻ mặt thể tin .

Từ thành Thanh Đức trở về Vinh Ninh mất hai giờ đồng hồ.

Bức tường thành cao chót vót uy nghiêm khiến đều kinh ngạc.

Ngoài cửa là hàng vạn thây ma, thấy xe của họ, tường thành b.ắ.n mũi tên và những quả cầu năng lượng.

Chiếc xe gặp chút trở ngại nào mà cổng thành.

Vào trong thành, tốc độ xe chậm .

Thời gian ở đây dường như khác với bên ngoài.

Không từ lúc nào lão viện trưởng mở mắt, ngây cảnh vật ngoài cửa sổ.

Không thây ma, tranh chấp, rác rưởi, một túp lều lộn xộn nào trong tầm mắt.

Chỉ những bóng giàu bận rộn.

Sau khi xe khu dân cư phía Đông, càng đông hơn.

Tất cả đều mặc áo bông dày, đội mũ bông, mặt đều là vẻ hạnh phúc mà họ khó thể tưởng tượng .

"Đây là khu phía Đông của thành chúng , thành phố Vinh Ninh nhỏ, lúc khoanh vùng phạm vi thành trì bệnh viện.

Chúng đang xây, đợi xây xong sẽ chuyển hết thiết y tế qua đó.

Bây giờ tạm thời dọn dẹp một tòa nhà để bệnh viện tạm, để đưa xem ."

"Oa! Tự xây bệnh viện!"

Quan Linh Nhi kinh ngạc đưa tay che miệng, vẻ mặt đầy ngưỡng mộ.

Giờ phút họ mới chút cảm giác chân thực, họ thực sự về nghề cũ.

Bên ngoài tòa nhà sáu tầng dùng bệnh viện tạm, một nhóm đang bận rộn.

"Cẩn thận, cẩn thận, cái hết sức cẩn thận!"

"Cái cứ để ở tầng một là !"

Khổng Nhậm đỡ gọng kính đen, bên cạnh là Lữ Kiệt ít .

Hai cùng với mấy bác sĩ khác đang chỉ huy di chuyển thiết y tế.

"Thành chủ của chúng thật lợi hại! Chỉ tiếc là tay nghề chúng tinh, nhiều thiết như chúng đều dùng cũng dám dùng bừa!

Nếu các thầy ở đây thì ..."

Vẻ mặt Lữ Kiệt chút tiếc nuối.

Khổng Nhậm nhẹ giọng an ủi: "Thành chủ đến thành Thanh Đức ? Có lẽ thể mang đồng nghiệp và thầy của chúng về đó!"

Lữ Kiệt dám hy vọng nhiều, chỉ mím môi gật đầu.

Một chiếc xe việt dã màu đen quen thuộc xuất hiện, phía còn một chiếc nữa, hai chiếc xe lượt dừng mặt họ.

"Thành chủ đại nhân! Ngài về!"

Khương Thăng Nguyệt gật đầu với Khổng Nhậm.

Sau đó, hơn mười lượt xuống xe.

Khổng Nhậm kỹ, ngờ đều là quen!

"Thầy! Thầy!"

Hốc mắt của Khổng Nhậm và Lữ Kiệt lập tức ươn ướt.

Cũng còn quan tâm đến chuyện đàn ông nên quá ủy mị nữa, bây giờ trong thời kỳ tận thế, thể sống sót gặp quen là một sự may mắn lớn lao.

Mấy ôm chầm lấy , ngay cả Hồng Tự Minh vốn ít ít cũng đỏ hoe mắt.

"Viện trưởng, ngài ? Sao ngài gầy thế ?"

Khổng Nhậm thậm chí dám chạm lão viện trưởng, ông bây giờ chỉ còn bộ xương, vô cùng yếu ớt.

" ." Lão viện trưởng nặn một nụ khó coi.

Sống mũi Khổng Nhậm cay xè.

 

Loading...