Nắm Trong Tay Thành Phố Ngầm Trong Tận Thế, Tôi Điên Cuồng Tích Trữ Hàng Triệu Vật Tư - Chương 661

Cập nhật lúc: 2025-11-11 11:05:45
Lượt xem: 49

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Trưởng căn cứ Khang, căn cứ của các thật náo nhiệt, đội ngũ y tế ở ngay đây ?"

Khương Thăng Nguyệt ngoài đám đông quan sát môi trường xung quanh.

vội vàng , cách xa, nhà bằng gỗ nên cách âm, giọng bên trong rõ mồn một. Cô xung quanh.

Đây là khu ổ chuột, nơi ở của những cư dân cấp thấp nhất trong căn cứ, đủ tư cách và khả năng để ở trong các tòa nhà, chỉ thể tự dựng lều tạm bợ bằng vật liệu sẵn . Loại nhỏ thì bằng một cái lều cá nhân, loại lớn hơn thể ở vài thì ghép bằng những mảnh vải vụn, bên trong cố định bằng các vật liệu chống đỡ như gỗ. Không ai quản lý, dựng thế nào thì dựng, mỗi căn một nơi, rải rác.

Và nổi bật nhất chính là căn nhà gỗ mà đang vây quanh.

Có thể thấy dựng nhà tay nghề , là dân ngoại đạo. Dù đơn sơ, diện tích chỉ hai mươi mét vuông, nhưng ít nhất thể che mưa chắn gió, và chống cái lạnh ban đêm. Điều đó cũng gián tiếp cho thấy những sống bên trong sống lay lắt, mà là sống kế hoạch.

Vừa nãy đường , qua lời giới thiệu của gầy, Khương Thăng Nguyệt một cái tổng quan đơn giản. Bệnh viện 3 thực sự một sống sót thu nạp căn cứ của họ, nhưng tác dụng gì lớn. Ngày thường họ sống như những cư dân bình thường.

Điều đáng chú ý là trong các bác sĩ một là dị năng giả, mặc dù chỉ là hệ Thủy mạnh mẽ, nhưng vẫn thể phân một giường trong tòa nhà. từ chối. Anh dẫn mười mấy cùng trốn thoát khỏi bệnh viện sống ở khu ổ chuột.

Khương Thăng Nguyệt hài lòng với . Có năng lực và trách nhiệm, cả về tâm tính lẫn đạo đức đều cao. Căn nhà gỗ mắt chính là nơi ở của họ.

Khang Nguyên Khải cẩn thận sắc mặt Khương Thăng Nguyệt, thấy cô vẻ khá hứng thú. Đột nhiên cảm thấy dáng vẻ hiện tại của , giống như một thái giám cùng hoàng đế vi hành ngày xưa.

Khang Nguyên Khải khóe miệng co giật, càng nghĩ càng thấy , lặng lẽ thẳng .

Khương Thăng Nguyệt đưa tay vỗ vai Chu Càn, đối phương hiểu ý, cùng Võ Tắc Xuyên tiến lên tách đám đang xem náo nhiệt .

Những xô đẩy nổi giận, còn kịp mắng c.h.ử.i thì thấy chiều cao nổi bật cùng khí thế hai , đành nuốt lời mắng bụng.

Khương Thăng Nguyệt dễ dàng ở vị trí quan sát nhất.

Vừa thấy vệt m.á.u đỏ tươi len lỏi trong khe hở đám đông, và ông lão giường. Ông lão vẫn còn sống, nhưng, e là sống lâu. Có thể cứu, nhưng xem đáng giá ?

Khương Thăng Nguyệt ước tính ông lão chắc vẫn còn cầm cự , nên lên tiếng, cứ im lặng những trong nhà đang căng thẳng.

Mười bốn , trong đó năm phụ nữ.

Khí chất của họ rõ ràng khác biệt so với cư dân ở đây, họ toát một sự kiên cường, đoàn kết và hướng về phía .

đàn ông mặt lạnh, mắt tóe lửa ở giữa là thu hút sự chú ý nhất.

Khó mà tưởng tượng từng là một bác sĩ. Anh hiện tại trông giống một đàn ông sống bằng nắm đ.ấ.m nhiều năm bươn chải bên ngoài hơn.

"Tống Vi ! Cậu lương tâm ? Cậu bao giờ mang lương thực về ? Lần nào cũng lười biếng nên phát lương thực cho . Lần nào cũng ăn của chúng ! Nếu thì cũng là nhờ thầy Hồng giúp đỡ, bây giờ lương thực vất vả kiếm về ? Cậu thấy áy náy ?!"

Quan Linh Nhi vốn cam chịu, lúc chỉ thẳng mũi Tống Vi mắng c.h.ử.i té tát.

Tống Vi vạch trần nên chút bối rối.

Giọng Hồng Tự Minh trầm thấp, pha lẫn sự đau buồn khản đặc.

"Tống Vi, lúc xảy mâu thuẫn với bệnh nhân ở bệnh viện, đáng lẽ đuổi việc. Là Viện trưởng bảo vệ ! Sao thể những lời như ?"

Tống Vi ánh mắt lên án của nhiều chằm chằm, mặt lộ vẻ hổ xen lẫn bực tức, mang theo khí thế đập tan tất cả.

" cầu xin ông ! Là ông coi trọng năng lực của , giữ cũng lợi cho bệnh viện! Đừng như thể ông cao thượng, tất cả chỉ là vì cho ! Ông mục đích riêng ?"

Mọi trong nhà đều im lặng. Ngay cả những bên ngoài cũng trợn tròn mắt một cách kỳ lạ.

Trong ánh mắt của họ là sự khó tin.

Họ thể tưởng tượng một đồng hành cùng vượt qua khó khăn từ miệng zombie, hứa hẹn cùng sống tiếp, suy nghĩ như . là một kẻ bạch nhãn lang vô ơn bạc nghĩa!

Mặt Dương Tranh tái mét, môi cũng còn chút máu, run rẩy : "Tống Vi, Viện trưởng là gánh nặng! Ông là trụ cột tinh thần của chúng ! Là ông kiên trì tìm kiếm những sống sót trong bệnh viện, là ông luôn an ủi động viên chúng . Nếu Viện trưởng, chúng c.h.ế.t hết trong bệnh viện ! Ông mỗi ngày đều dám ăn gì, nào cũng lén lút tiết kiệm bỏ nồi. Anh ông bây giờ xem, chỉ còn da bọc xương! Sao thể những lời đó kích động ông ? Anh! Anh mới là gánh nặng! Anh quả thực !"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nam-trong-tay-thanh-pho-ngam-trong-tan-the-toi-dien-cuong-tich-tru-hang-trieu-vat-tu/chuong-661.html.]

Mắt Tống Vi liếc ngang, hổ lý do gì, dám ông lão giường một cái.

"Dương... Dương Tranh..., Tự Minh..."

Giọng yếu ớt khiến giật , còn bận tâm đến Tống Vi nữa mà chạy đến bên giường Viện trưởng.

Ông mở mắt, nhưng ánh mắt vô cùng đục ngầu, còn tiêu cự.

Hồng Tự Minh và Dương Tranh quỳ nửa gối, vẻ mặt nghiêm nghị và đau buồn.

Viện trưởng dường như nở nụ , nhưng nỗi.

"Đừng... đừng nữa, quả thực khổ . Nếu , Tự Minh thể đến nơi rộng lớn hơn, cần canh giữ ... Còn , các đều là những đứa trẻ , tấm lòng các Viện trưởng hiểu... Các khi nhất định sống thật ... thực sự nữa ... Các sống thật , mới hy vọng..."

Trong nhà vang lên tiếng thút thít nhỏ, dường như sợ kinh động giường.

Tống Vi một đó đầy ngượng nghịu, chân như dính keo.

Tầm của Khương Thăng Nguyệt che khuất, thấy ông lão giường. cảm thấy, chắc là sắp .

Những trong nhà đều là nhân viên y tế xuất từ Tam Viện. Tâm tính đều , đặc biệt là Hồng Tự Minh. Nếu để tự phát triển, dẫn dắt một căn cứ cỡ trung chắc chắn thành vấn đề. Nhân tài như mà để ở đây thì quá đáng tiếc.

"Vậy ngài sống, mới thể thấy rốt cuộc hy vọng ?"

Giọng lạnh lùng như băng của phụ nữ khiến cảm thấy chân thật.

Khương Thăng Nguyệt dẫn ba cấp căn nhà chật hẹp. May mắn là đều vây quanh giường, vị trí gần cửa vẫn còn khá rộng rãi. đối với ba cao lớn như Chu Ỷ Mộng và Chu Càn, trần nhà gần như chạm đến đầu họ.

Ánh mắt sắc bén của Hồng Tự Minh ngay lập tức b.ắ.n tới.

Khương Thăng Nguyệt chỉ nhướng mày, hề nao núng.

"Các là ai?"

Mấy bước gần như che khuất hết ánh sáng bên ngoài cửa. Ngược sáng, chỉ thấy trong ba đàn ông cao lớn một cô gái. Dường như còn trẻ.

Khương Thăng Nguyệt khóe miệng mang theo một nụ khó hiểu, " là ai, tùy thuộc sự lựa chọn của các ."

"A Xuyên, qua đó xem thử."

"Vâng, Đại ca!"

Võ Tắc Xuyên vóc dáng vạm vỡ, khí thế kinh .

Hồng Tự Minh kinh ngạc ngăn cản, nhưng dùng một chút sức đẩy .

Tuyền Lê

Những vây quanh giường đều vô thức khí thế của cho lùi .

Hồng Tự Minh trừng mắt đàn ông mặt lạnh đó tiến đến gần Viện trưởng, mắt gần như nứt .

Khương Thăng Nguyệt thấy năng lượng đang tụ trong tay , bình tĩnh : "Tốt nhất là đừng động đậy, nếu Viện trưởng của các sẽ cứu nữa."

Năng lượng tay Hồng Tự Minh lập tức tan biến, ngơ ngác cô.

Thiếu một , qua ánh sáng lọt mới rõ. Người chuyện quả thực là một cô gái trẻ. Khí chất lạnh lùng như tuyết, dung mạo tinh tế quý phái, một cái là thường.

Mấy cuộc sống sung túc.

Người như , chắc chắn là một nhân vật lớn nào đó. tại họ đến đây?

Hồng Tự Minh việc Viện trưởng tự tử và Tống Vi là kẻ vô ơn đả kích liên tiếp, đầu óc rối bời. Cộng thêm lâu ngày ăn no, cảm giác bất lực bao trùm, khả năng suy nghĩ cũng chậm hai phần.

"Cái lũ tiện dân các ! Cút ngay! Khương Thành chủ..."

Khang Nguyên Khải cuối cùng cũng chen từ đám đông.

Loading...