Bên ngoài đang mấy bảo vệ nghiêm ngặt, mặc quần áo chống rét dày cộp.
Đang nghiêm túc chằm chằm bọn họ.
Hóa là một đôi ông cháu!
Bởi vì rõ ràng, cao hơn vẫn còn để một túm râu dê, lưng còng.
Ôm chặt lấy bé bên cạnh, chỉ cao hơn thắt lưng của ông .
Cậu bé khuôn mặt chút hốc hác, ngũ quan gọn gàng.
Trông dáng vẻ chút kỳ lạ, nhưng nhút nhát nép thắt lưng của ông lão.
Đối với nhóm yếu thế hiếm thấy như , mấy đều thái độ nhẹ nhàng hơn.
“Các đừng sợ, kiểm tra nếu vấn đề gì thì các thể .”
Ông lão run rẩy gật đầu, đôi mắt tò mò sợ hãi bọn họ.
Tuyền Lê
Ôm đứa bé trong lòng mặc cho khí gas khử trùng tường phun .
Đợi đến khi thẩm tra và hỏi han nghiêm ngặt kết thúc, hai mới chính thức thả khỏi khu cách ly.
“Trong ngày tận thế, sự kết hợp của các quả thật phổ biến, trong thời tiết tuyết lớn như mà đến Thành Nguyệt Lạc của chúng thì coi như các gặp may.”
Ông lão chút cúi đầu khúm núm, nịnh nọt, “Cháu trai là mà các là dị năng giả!
Nó đào một cái hố, chúng trốn trong đó, nhưng đất quá lạnh!
già thể chịu đựng nhưng đứa trẻ thì !
Nếu cứ tiếp tục như Tiểu Lục thật sự sẽ bệnh!
Trước đó các một cái gọi là nơi trú ẩn, lúc đó đứa trẻ bệnh kịp , kết quả gặp bão tuyết lớn!
Lúc mới nhân lúc tuyết nhỏ vội vàng di chuyển, may mắn là quá xa, nếu hai ông cháu thật sự c.h.ế.t cóng ngoài trời tuyết…”
Trong mắt ông lão tràn đầy nước mắt, chảy dài xuống khuôn mặt đầy nếp nhăn.
Mọi đều xì xào bàn tán, trong ngày tận thế thể sống sót là .
Nói về sự t.h.ả.m khốc thì ai cũng t.h.ả.m hơn ai.
“Vậy các quả thật gặp may! Thành Nguyệt Lạc của chúng là một nơi !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nam-trong-tay-thanh-pho-ngam-trong-tan-the-toi-dien-cuong-tich-tru-hang-trieu-vat-tu/chuong-562.html.]
các mới đến vẫn cần chờ đợi một tuần trong khu vực quan sát.
Nếu vấn đề gì thì sẽ sắp xếp chỗ ở cho các .
yên tâm , khu vực quan sát và khu nhà ở bên trong đối xử như , chỉ cần các gây chuyện thì vài ngày nữa là thể ở chung với .”
Mắt ông lão lóe lên, bé bên thắt lưng ngẩng đầu lên ông ấn xuống.
“Được, ! thật sự tìm một nơi !
Cám ơn nhé, trai trẻ! Đã cứu mạng hai ông cháu !”
“Không ! Hãy cảm ơn Thành chủ của chúng ! Ngài mới thật sự là bụng!”
Người bụng?
Mắt ông lão hiện lên một chút nghi hoặc, trong căn cứ đều Khương Thăng Nguyệt như ?
“Nào, mặc cái , cho cháu trai ông cũng mặc .”
Người phụ trách dẫn hai , Ngụy Bình, từ trong tủ ở phòng quan sát lấy hai bộ đồ trông giống áo mưa.
“Cái là?”
Ngụy Bình thấy đối phương nghi hoặc thì kiên nhẫn giải thích, “Đây là đồ mà thành phố chúng .
Trận tuyết lớn rơi gần nửa tháng , nhưng chúng cũng thể ngày ngày chỉ trong nhà mà gì đúng ?
Đây là thứ thành phố nghiên cứu , áo mưa thì chống nước nhưng giữ ấm.
Thành phố chúng cũng trồng bông, bên trong thêm một lớp bông dày.
Ông sờ thử xem, ấm ?”
Ông lão nhận lấy chiếc áo mưa màu xanh sáng, quả nhiên dày, cầm trong tay nặng trịch.
Mở bên trong là một lớp dày, dày ba tấc bông.
Thả tay cảm thấy ấm áp dễ chịu.
“Căn cứ của chúng đều là năng lực, nếu là thì cũng nghĩ .
Cái mũ chỉ thêm bông, còn thêm cả mặt nạ, nếu gió lớn thổi bay mũ thì !”
Lão nhân kinh ngạc trợn to mắt, “Cái , cái cần bao nhiêu vải vóc, bao nhiêu bông để ?!”