Ban đầu cô chỉ nghĩ nhiều nhất là thể thấy một căn cứ nhỏ quản lý trật tự là lắm , ngờ tới!
Mũi cô khẽ động, trong mắt lóe lên sự kinh ngạc.
Đây rõ ràng là mùi thức ăn! Hơn nữa chỉ mùi thơm của gạo bột, còn mùi rau!
Thậm chí! Ở giữa còn xen lẫn mùi thịt nồng đậm bá đạo!
Trong đội vang lên vài tiếng bụng kêu réo, tiếp đó bụng của cô cũng lộc cộc.
Thật sự là cái mùi thơm quá hấp dẫn!
Đã nửa năm tận thế, cô chỉ thấy thức ăn bình thường trong đội của Khương Thăng Nguyệt.
Bây giờ ai điều kiện như ?
Mặt trời gay gắt gần đây vẫn hạ nhiệt, đất đai khô cằn, nguồn nước ô nhiễm.
Nguồn nước của chỉ sự cung cấp của dị năng hệ Thủy và nước khoáng mở nắp sản xuất tận thế.
Đất nung đến cứng rắn vô cùng, trừ vài ngọn cỏ dại kiên cường thì thể gieo trồng .
Dù gieo trồng cũng đủ nguồn nước để tưới tiêu.
Căn cứ Cát Quang của bọn họ gần đây cũng đang nghiên cứu sản xuất trồng trọt.
Không còn cách nào, tài nguyên là hạn.
Đặc biệt là lương thực, những thứ khác đều tạm , nhưng lương thực và nước là yếu tố lớn nhất để con sinh tồn.
Bọn họ tích trữ một ít hạt giống, đang thử nghiệm canh tác.
Cuối cùng phát hiện trồng trọt còn dựa dị năng hệ Mộc thúc chín, mới thể miễn cưỡng đảm bảo cây trồng sinh trưởng.
Tuyền Lê
năng lượng dự trữ của năng lực hệ Mộc khi sử dụng tiêu hao năng lượng lớn.
Cô ngoại trừ Khương Thăng Nguyệt thì từng thấy năng lực hệ Mộc mạnh như , cảm giác như năng lượng dự trữ bao giờ cạn .
dị năng hệ Mộc bình thường khi thúc chín tiêu hao năng lượng còn nhiều hơn khi dùng để tấn công.
Hắn tiêu hao năng lượng một cũng chỉ thể duy trì cây trồng c.h.ế.t.
Trên cơ sở chỉ thể thúc chín để đẩy nhanh tiến độ vài ngày.
Cát Vũ thậm chí dám tưởng tượng mùi thức ăn cô ngửi thấy là nấu cho ai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nam-trong-tay-thanh-pho-ngam-trong-tan-the-toi-dien-cuong-tich-tru-hang-trieu-vat-tu/chuong-420.html.]
“Chư vị vất vả lâu cũng đói bụng, nhà ăn của căn cứ cũng tệ.
Chúng cùng ăn chút gì , tiện thể ăn trò chuyện.”
Cát Vũ chút khó xử, cô như mặt đen da dày nhưng thực chất mỏng, chuyện ăn cơm ở nhà khác…
Lại còn mấy chục , khiến cô chút tiện.
Dưới sự ám chỉ điên cuồng của các thành viên bên cạnh, Cát Vũ cuối cùng cũng thỏa hiệp.
“Cám ơn Khương thành chủ,
, khách khí nữa…”
Khương Thăng Nguyệt nghiêng đầu : “Đương nhiên cần khách khí, các cô là khách mà bổn thành chủ mời tới, đừng quá câu nệ.”
Trên đường đến nhà ăn, Cát Vũ càng ngày càng cảm thấy nơi bình thường.
Mọi đều trật tự, ai nấy đều mặc quần áo chỉnh tề.
Tuy quần áo của một rộng hoặc chật, nhưng ít nhất đều sạch sẽ.
Họ tay mỗi cầm theo những dụng cụ khác , nông cụ cũng muôi xẻng hoặc một vài tảng đá.
Không khí của thoải mái, thấy Khương Thăng Nguyệt đều nhiệt tình chào hỏi lễ phép.
Cô ngờ Khương Thăng Nguyệt một tâm địa tàn nhẫn thủ đoạn tàn khốc như uy vọng cao như trong lòng các cư dân căn cứ.
Những cư dân căn bản sợ cô, cũng là sợ.
Thần sắc của những đều tràn đầy tin tưởng, tôn kính và sùng bái.
Họ dựa dẫm Khương Thăng Nguyệt.
Thật sự quá thể tưởng tượng nổi!
Cát Vũ trợn tròn một đôi mắt, tròn xoe, còn chút đáng yêu.
Khương Thăng Nguyệt nghiêng đầu liếc cô một cái cũng nhiều.
Tai là hư, mắt thấy là thật.
Cát Vũ là một nhân tài tệ, cô thưởng thức.
Đã quy phục cô, cô cũng dùng vũ lực, tự nhiên vẫn lấy tình hữu nghị chủ.