"Bà cứu viện đến ? Xem chúng nãy nhầm!”
Hoàng Thương cau mày, ba còn đều chờ lên tiếng.
“Bà dám to như chắc chắn là đến thật.”
Trong bốn , phụ nữ duy nhất là Cảnh Tĩnh thần sắc kích động: “Vậy chúng còn đập cửa phòng sáu trăm linh ba nữa ?”
Hoàng Thương nheo mắt suy nghĩ vài giây, lộ một nụ tàn nhẫn.
“Đương nhiên, hơn nữa bọn tranh thủ lúc những lên, mở cửa ! Sau đó g.i.ế.c c.h.ế.t hai lão già ở bên trong!”
Gã béo vẫn im lặng bỗng nhiên nghi hoặc hỏi: “Tại Hoàng ca? Cứu viện đến chúng còn g.i.ế.c gì?”
Hoàng Thương đầu trừng mắt trong bóng tối: “Mấy ngày với các .
Chú bây giờ là chủ căn cứ Phong Dụ, mới liên lạc với .”
“Tuy chúng quan hệ thiết, nhưng còn mang chút quà gặp mặt cho ông .”
“Vào căn cứ nộp chút vật tư, để đám nhạo. Sau kế nhiệm chú ?”
Nói đến đây Hoàng Thương vẻ đắc ý, n.g.ự.c tự giác ưỡn lên. Gã béo vô cùng ngưỡng mộ, giọng nịnh nọt.
“Anh Hoàng , vật tư chúng cướp tính phần của ? cũng căn cứ!”
Hai còn cũng đều mong đợi về phía Hoàng Thương. Hoàng Thương khinh miệt liếc bọn .
Cuối cùng phát một tiếng ừ qua mũi. Ba bên cạnh thần sắc kích động.
Gã béo nịnh nọt: “Sớm Hoàng chú là tổng giám đốc công ty, ngờ ngày tận thế còn là chủ căn cứ! Thật ngầu!”
“Căn cứ Phong Dụ hơn trăm , những đó cơm ăn việc . Không hổ là chú của Hoàng!”
Hai còn phụ họa theo.
“Sau nhờ hết Hoàng !”
“Hy vọng Hoàng sống đừng quên bọn !”
Tuyền Lê
Bất kể là của chính phủ căn cứ khác ở lầu, bọn họ đều gia nhập.
Bọn họ ở trong lầu g.i.ế.c ít để cướp vật tư. Vào căn cứ chính thức tra thì sẽ hậu quả gì.
Nếu là căn cứ khác, còn bằng theo Hoàng Thương. Ít nhất đầu còn quen!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nam-trong-tay-thanh-pho-ngam-trong-tan-the-toi-dien-cuong-tich-tru-hang-trieu-vat-tu/chuong-147.html.]
Du Thạch trong phòng sáu 603 thấy dì Lý gọi cứu viện, nhất thời vô cùng kích động.
Bất kể là hẹn qua điện thoại khác. Chỉ cần thể cứu ông và vợ là .
Ông nhà chia sẻ tin với vợ. Hai mới thả lỏng, thì thấy tiếng đập cửa lớn.
Bùm bùm bùm!
“Lão Du, cảm thấy gì đó ! Người cứu viện sẽ đập cửa như ?”
Du Thạch tim thắt , chắc chắn là !
“Lão già c.h.ế.t tiệt! Nhanh chóng cút đây! Nếu mở cửa thì đừng trách chúng khách khí!”
“Đập!”
Du Thạch ngẩn : “Không ! Là đám cạy cửa đó!”
Hứa Miểu thính tai nhạy bén, lập tức nhận giọng của họ, lập tức sắc mặt trắng bệch.
“Là Hoàng Thương ở cạnh nhà! nhớ , ngày tận thế đó dẫn ba bạn về chơi.
Chúng còn chào hỏi hành lang!”
Du Thạch cũng biến sắc.
“Không trách chắc chắn như về việc nhà chúng lương thực.
Mấy ngày là dùng thỏ đổi t.h.u.ố.c cho !
Hắn chắc chắn nghĩ rằng nhà chúng còn lương thực dự trữ!”
Hai đầy lo lắng.
Hứa Miểu vô cùng áy náy: “Xin Lão Du, đều tại . Nếu bệnh ông đổi t.h.u.ố.c cho , bọn họ cũng sẽ tìm đến!”
“Đừng , trách bà.
Hoàng Thương bình thường chẳng gì, thấy luôn dẫn bạn bè về gây ồn ào, vài .
Chắc là ghi hận !”
Bùm!
Một tiếng động cực lớn, cửa đập vỡ! Bốn xông , đẩy chiếc ghế sofa lớn trong phòng khách chắn cửa.
“Đệt! Ai bảo ông mở cửa, ông đây đập cửa suýt zombie bắt!”