Chúng bây giờ thật sự là, còn đường nào để .”
Hắn xong thấy vẻ mặt tiều tụy, ưu sầu của vợ, cảm thấy thật nản lòng.
“Không ! Đừng nghĩ nhiều nữa! Chúng cứ dọn đồ theo lời cô .
Nếu cô đến, thì sẽ ngoài tìm vật tư.”
“A Miểu, bà yên tâm. Chúng cùng trải qua bao nhiêu phong ba bão táp hơn bốn mươi năm .
nhất định sẽ cố gắng hết sức để cho bà sống sót!”
Hứa Miểu thấy sự kiên định trong mắt chồng, nhớ tình cảm bao năm.
Tuyền Lê
Trên khóe môi hiện lên một nụ hoài niệm. Hai ôm chặt lấy để cho sức mạnh.
Để bản còn suy nghĩ lung tung, hai khẩn trương bắt đầu thu dọn hành lý quan trọng.
Hứa Miểu tăng thêm gánh nặng cho chồng, cuối cùng chỉ thu dọn một bọc nhỏ.
Bên trong hai bộ quần áo đổi và giấy đăng ký kết hôn của hai .
Trong bóng tối, thời gian trôi chậm rãi, một giờ đồng hồ.
Du Thạch mơ hồ thấy tay nắm cửa phòng khách đang từ từ xoay động!
Hai , thần sắc kinh hoảng. Tiếp đó, một tiếng kim loại va chạm nhẹ vang lên.
Có đang ở bên ngoài cạy cửa! Khác với khi, một tờ giấy trượt qua khe cửa.
Tờ giấy rơi sàn phòng khách. Du Thạch nhặt lên, đó một dòng chữ:
“Biết điều thì tự mở cửa giao hết vật tư đây!”
Tiếp đó, nhiều tờ giấy hơn nữa nhét từ ngoài cửa. Du Thạch run rẩy nhặt từng tờ lên.
“Ông tự mở cửa, chúng còn để cho ông một mạng, nếu ép chúng động thủ thì chỉ thể trách ông tự tìm c.h.ế.t!”
“ ông còn một vợ, nếu mở cửa đợi chúng , chúng sẽ g.i.ế.c cả hai !”
“Trước mắt ông sẽ cắt vợ ông thành từng mảnh!”
“Mở cửa !”
Hứa Miểu từ lúc nào đến bên cạnh Du Thạch.
Nhìn thấy những dòng chữ dữ tợn, thể bà mềm nhũn. Du Thạch vội vàng đỡ bà phòng ngủ.
“A Miểu, bà đừng sợ! Cửa nhà chúng chắc chắn, bọn họ nhất thời !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nam-trong-tay-thanh-pho-ngam-trong-tan-the-toi-dien-cuong-tich-tru-hang-trieu-vat-tu/chuong-145.html.]
“Bà sức khỏe , nghỉ ngơi một chút . Còn một giờ nữa thôi, sẽ đến đón chúng !”
Hắn ôm lấy Hứa Miểu đang như mưa: “Bà đừng năm nay 52 tuổi, nhưng thể vẫn khỏe!
sẽ việc thật cho chủ mới, kiếm thật nhiều lương thực.
Chúng trải qua kiếp nạn , nhất định về sẽ hậu phúc!”
Thời gian cứ thế trôi qua nửa giờ trong lời an ủi nhẹ nhàng của Du Thạch.
Tiếng động ở cửa ngày càng rõ ràng, vẻ mặt Du Thạch càng thêm bất an.
Hắn hy vọng đó mau đến.
Chỉ cần cô thể cứu A Miểu, nguyện ý trâu ngựa cho cô cả đời!
“Lão Du, dường như thấy trong lầu đang gọi?”
Du Thạch cũng cảm thấy gì đó .
Hắn chậm rãi đến phòng khách, phát hiện tiếng cạy cửa dừng .
Thay đó là một trận huyên náo. Hình như là tiếng của dì Lý ở lầu.
“Cứu viện đến ! Có đến cứu chúng !”
Du Thạch ngẩn , tiếp đó là mừng rỡ khôn xiết. Thật sự đến ?
Thời gian trở một giờ .
Tầng một nhà tám Vân Lan Uyển, năm bóng nhanh chóng lao trong lầu.
“Đóng cửa!”
Người đàn ông cao lớn mặc áo ba lỗ đen với hình xăm đầy lập tức đáp lời, đóng cửa đơn nguyên .
Mấy chục con zombie đang bám theo phía nhốt ở ngoài cửa. Cạch một tiếng, cửa khóa .
Gầm!
Trong hành lang tầng một bảy con zombie đang lảng vảng, thấy sống lập tức lao tới!
Khương Thăng Nguyệt lùi về phía .
“Tiểu Mộng, cô cố gắng dùng dị năng nhiều một chút, ít dùng d.a.o và sức lực!”
“A Xuyên! Dùng những gì dạy , chú ý trạng thái của ba còn . Thấy bọn dấu hiệu mệt mỏi thì dùng dị năng của !
Khả năng của chỉ là trị liệu, còn thể tăng cường cho cả đội!”