Khương Thăng Nguyệt im lặng những xác cừu chất đống, đến mấy trăm con.
Trong lòng nàng đau như cắt. Đây đều là nguồn thịt quý giá!
“Xem chúng tay trắng trở về .”
Giọng Chu Càn bịt mũi kỳ quái, giấu sự thất vọng trong giọng .
Khương Thăng Nguyệt khẽ động tai.
“Hình như tiếng động.”
Hai em lập tức im bặt, chăm chú lắng .
Tuyền Lê
Chu Ỷ Mộng ngẩn : “Hình như là tiếng va chạm!”
Ba bịt mũi sâu trong chuồng cừu. Âm thanh bên tai ngày càng lớn.
“Hống!”
Hai con tang thi!
Cảnh tượng nhỏ như cần Khương Thăng Nguyệt tay. Anh em Chu Càn trực tiếp giải quyết.
“Là hai con tang thi va tường ?”
Khương Thăng Nguyệt khẽ cau mày.
“Hơi bất thường.”
Hai con tang thi lẽ xuất hiện ngay khi bọn họ mở cửa bước , mà cứ va tường.
Cho đến khi bọn họ đến gần mới lao .
“Xem phía là gì.”
Anh em lệnh, sờ soạng tường. Sau đống tạp vật ở góc tường một cánh cửa!
Khương Thăng Nguyệt nhướng mày.
“Mở .”
Chu Ỷ Mộng dùng sức kéo, cả cánh cửa suýt nữa thì rơi xuống.
Sau cánh cửa cũng là chuồng cừu!
Cấu trúc giống như bên ngoài, hai bên là hàng rào, giữa là lối , điểm khác biệt duy nhất là môi trường ở đây rõ ràng hơn nhiều.
Cừu ở đây tuy gầy yếu nhưng vẻ bệnh. Thấy tới, chúng còn phát tiếng kêu me me.
Ở đây cũng vài xác cừu, Chu Càn cẩn thận xem xét thở phào nhẹ nhõm.
“Khả năng cao là c.h.ế.t đói, những con cừu còn sống chắc vấn đề gì lớn, chúng thể mang !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nam-trong-tay-thanh-pho-ngam-trong-tan-the-toi-dien-cuong-tich-tru-hang-trieu-vat-tu/chuong-117.html.]
Khương Thăng Nguyệt : “Vận khí tệ, xem là lúc tận thế bùng phát, nhân viên ở đây giấu một phần cừu . Bây giờ tiện cho chúng .”
Khương Thăng Nguyệt lấy găng tay, khẩu trang từ trong gian , chia cho hai .
“Đem những con cừu vận chuyển ngoài chất lên xe.”
Anh em hai lộ vẻ vui mừng. Chu Càn thậm chí còn nghĩ đến cách chế biến những con cừu .
Sườn cừu nướng, canh thịt cừu, lẩu cừu…
Ngay lập tức sức lực, cùng em gái cật lực bận rộn chuyển ngoài.
Cừu gầy yếu, hai sức lực lớn, đầy hai mươi phút chuyển hết khu đất trống cửa.
“Đại ca, chúng chất…”
Chu Càn ngừng lời, bởi vì Khương Thăng Nguyệt sắc mặt biến đổi, giơ một tay lên, hiệu cho đừng lên tiếng.
Hai em liếc .
Khương Thăng Nguyệt trực giác điều , ánh mắt sắc bén quét xung quanh, lướt qua đám cỏ dại lộn xộn và nền đất.
Đột nhiên! Cô nheo mắt, khóa chặt một phương hướng.
Đám cỏ dại ở đó đè bẹp, còn mơ hồ thấy dấu giày, và nền đất ở đó chút kỳ lạ.
Như thể xới lên! Cô lạnh, chỉ thôi ?
Khương Thăng Nguyệt chuẩn phát động dị năng thì đột nhiên mặt đất rung chuyển!
Những khối đất màu nâu vàng bay tán loạn, mặt đất sụt xuống, một lao từ đó!
Chu Càn giật : “Mẹ kiếp!”
Hóa là một đàn ông trẻ tuổi, dáng gầy gò, đặc điểm duy nhất là mái tóc xoăn như mì ăn liền đầu, lúc đó còn dính đầy hạt đất.
Những khối đất bên cạnh khẽ rung động, phát âm thanh lách cách mặt đất.
“Khuyên các đừng động đậy lung tung! Nếu đừng trách khách khí!”
Khương Thăng Nguyệt sắc mặt bình tĩnh, là một thức tỉnh hệ thổ cấp một.
“Vậy thế nào?”
Tên tóc xoăn khóe miệng nở nụ đắc ý: “Toàn bộ cừu ở đây đều thuộc về ! Các mau cút !”
Chu Càn như thấy chuyện , bật ha hả.
Khương Thăng Nguyệt lộ vẻ châm biếm: “Dựa cái gì? Dựa cái mặt dày của ?”
Chưa kịp để tên tóc xoăn phản ứng, cô thấy thứ gì đó từ lao về phía !
Đồng tử co rút , theo bản năng giơ lên một bức tường đất để chống đỡ.