Nắm Trong Tay Thành Phố Ngầm Trong Tận Thế, Tôi Điên Cuồng Tích Trữ Hàng Triệu Vật Tư - Chương 102

Cập nhật lúc: 2025-10-26 22:14:04
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Không cần thu dọn nữa, lát nữa sẽ mang tất cả , ngay cả một viên gạch lát nền cũng để ."

Chu Ỷ Mộng hồn, lời Khương Thăng Nguyệt thì khó hiểu gãi đầu. Nhìn quần áo đang đóng gói, cô dứt khoát buông tay. Cô gian của Khương Thăng Nguyệt.

"Vậy cảm ơn Khương tiểu thư, phiền cô." Chu Ỷ Mộng mỉm e thẹn.

"Không , chủ yếu là thể để tiện cho kẻ khốn nạn."

Chu Ỷ Mộng gật gù như hiểu như , hỏi nhiều, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó.

"Khương tiểu thư, gian của cô thể chứa sinh vật sống ?"

"Không, cô nhét cái gì?"

Chu Ỷ Mộng nhất thời chút khó xử về phía góc tường giường, chăn ở đó phồng lên một cục. Cô thăm dò hỏi: "Khương tiểu thư, cô dị ứng với lông mèo ?"

Khương Thăng Nguyệt cục chăn , lòng hiểu, nhẹ nhàng lắc đầu.

Chu Ỷ Mộng mới thở phào nhẹ nhõm. Khương Thăng Nguyệt sức khỏe , cô thật sự sợ dị ứng với lông mèo. Như Tiểu Hoa sẽ khó xử. Cô nhẹ nhàng xuống giường, đưa tay kéo chăn lên. Cả đều vẻ cẩn thận.

"Meo ~"

Khương Thăng Nguyệt run lên, da gà tức thì nổi lên cánh tay cô. Một cái đầu nhỏ lông xù thò từ trong chăn, nhẹ nhàng cọ bàn tay lớn của Chu Ỷ Mộng. Biểu tình của Chu Ỷ Mộng vô cùng dịu dàng. Cô ôm con mèo nhỏ lông xù khỏi chăn, đưa lòng Khương Thăng Nguyệt.

Khương Thăng Nguyệt cứng ngắc ôm lấy sinh mạng nhỏ mềm mại . Cúi đầu đôi mắt xanh biếc xinh .

"Nó tên là Tiểu Hoa." Biểu tình của Chu Ỷ Mộng dịu dàng nhưng mang chút áy náy.

"Chủ nhân của nó cần nó nữa, bỏ nó ở quảng trường lầu, liền mang nó về. ngày tận thế bùng nổ nên chuẩn nhiều thức ăn cho mèo, nó theo chịu nhiều khổ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nam-trong-tay-thanh-pho-ngam-trong-tan-the-toi-dien-cuong-tich-tru-hang-trieu-vat-tu/chuong-102.html.]

"Tiểu Hoa ngoan, bình thường hầu như kêu."

Khương Thăng Nguyệt cúi đầu. Đây là một con Ragdoll, gầy yếu, trông ba bốn tháng tuổi, giống như xinh trong ảnh mạng.

Lông tay cô chút khô, xương đều thể sờ thấy. Cô giơ tay gãi cổ nó, Tiểu Hoa liền ngẩng đầu phối hợp. Nheo đôi mắt như bầu trời, phát tiếng rù rù.

Con Ragdoll hiện tại trạng thái thả lỏng. Tuy đủ ăn nhưng nó nhận sự đối đãi . Trong ngày tận thế, quá nhiều thú cưng trở thành thức ăn, thể gặp Chu Ỷ Mộng lương thiện là may mắn của nó.

Chu Ỷ Mộng thấy và mèo tương tác thì vui: "Khương tiểu thư, Tiểu Hoa thích cô."

Khương Thăng Nguyệt , trả Tiểu Hoa cho Chu Ỷ Mộng. Bàn tay chút luyến tiếc cảm giác mềm mại đó, nắm hờ.

"Thời gian còn nhiều, cần thu dọn đồ đạc thì chúng thôi."

Chu Ỷ Mộng gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc đảm bảo: " nhất định sẽ trông Tiểu Hoa, để nó phát tiếng động."

Khương Thăng Nguyệt dừng : "Không , nó , cần nghiêm khắc như , zombie thì g.i.ế.c thôi."

Chu Càn theo phía , khóe miệng giật giật. Zombie là cải trắng ?

Khương Thăng Nguyệt giơ tay. Đồ đạc trong căn nhà và quần áo của Chu Ỷ Mộng, ngay cả sàn nhà cũng bỏ sót, tất cả đều biến mất. Ba tức khắc trong căn nhà trống.

Chu Càn trợn mắt há mồm kinh ngạc, miệng há hờ, vẻ mặt thể tin nổi. Cả căn nhà đều trống rỗng! Gần như thành một cái vỏ rỗng! Ngay cả gạch lát nền cũng tha!

Khương Thăng Nguyệt một vòng, thu sạch bộ căn nhà. Chu Càn tê liệt, lắp bắp: "Cái... Cái thế nào ?"

Tuyền Lê

Chu Ỷ Mộng dáng vẻ của trai thì yên tâm. Cô lúc đó cũng kinh ngạc. Giống như từng trải, cô vỗ vỗ vai Chu Càn, vô cùng kiêu ngạo : "Đây là dị năng của Khương tiểu thư!"

Chu Càn hồn : "Không gian?"

 

Loading...