" nghĩ một chuyện vẫn nên cho cô , xét phương diện nào đó thì liên quan đến cô."
Khương Thăng Nguyệt Chu Càn dò hỏi.
"Vừa cô của cô gửi tin nhắn trong nhóm chat tòa nhà, là bọn họ còn đồ lấy ở đây.
nghi ngờ với tác phong của nhà họ, bọn họ tìm cớ như chắc chắn là tìm cơ hội cướp vật tư. Không cô xử lý thế nào?"
Chu Càn cô thù với gia đình đó, giờ cho cô coi như là bán chút hảo ý.
"Nếu tiện thì thể cho xem nhóm chat , mang theo điện thoại."
Chu Càn gật đầu, từ chiếc ghế sofa đơn khác sờ một chiếc điện thoại.
Mở tin nhắn nhóm chat đưa cho Khương Thăng Nguyệt.
Ánh sáng xanh trắng của màn hình phản chiếu khuôn mặt còn chút non nớt của cô.
Chu Càn vẫn còn yếu, khi em gái trở về, dây thần kinh căng thẳng thả lỏng.
Không còn hình tượng gì mà phịch xuống chiếc ghế sofa đơn bên cạnh Khương Thăng Nguyệt.
Nâng tay lên lau mặt, lấy tinh thần liếc Khương Thăng Nguyệt.
Ấn tượng của về Khương Thăng Nguyệt chỉ dừng ở thông tin đơn giản về cảnh gia đình và phận khi cô thế chấp nhà.
Biết cô sống khó khăn nhiều năm, đặc biệt là sức khỏe yếu.
Ánh mắt Chu Càn lơ đãng quét qua khuôn mặt bình tĩnh của Khương Thăng Nguyệt và dáng ghế sofa nhưng hề thả lỏng.
Chắc là bệnh nan y gì . Nói đến, đây là đầu tiên Chu Ỷ Mộng vui vẻ như bao năm.
Rõ ràng cho gì. Nhìn khuôn mặt của em gái ruột, Chu Càn thực sự lời từ chối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nam-trong-tay-thanh-pho-ngam-trong-tan-the-toi-dien-cuong-tich-tru-hang-trieu-vat-tu/chuong-101.html.]
Đi theo một cô bé trông còn lớn như , đây tính là cành cao gì chứ?
Vu Hoành lẽ nào đầu zombie đá hỏng ? Thật hồ đồ!
Trong đầu Chu Càn, suy nghĩ bắt đầu điên cuồng lan rộng, càng nghĩ càng trở nên kỳ quái.
Khương Thăng Nguyệt xem xong ghi chép trong nhóm, khóe môi cong lên, đầu về phía Chu Càn.
Chu Càn sững sờ. Đôi mắt màu hổ phách phản chiếu ánh sáng từ màn hình điện thoại, rực rỡ chói mắt.
Hắn đột nhiên lắp bắp: "Sao, ?"
Khương Thăng Nguyệt mỉm lịch sự: "Lời Khương Ức Mai , là Đặng Hưng Bằng.
Bọn họ bắt nạt kẻ yếu sợ kẻ mạnh như , dám trực tiếp uy h.i.ế.p ? nhớ lúc đuổi bọn họ khỏi đây, Đặng Hưng Bằng ngay cả một lời cũng dám ."
"Còn là hôm đó về nhà thì lúc nhà bọn họ đụng thương. Thêm đó, lúc đầu là đuổi bọn họ ..." Hắn đến đây, Khương Thăng Nguyệt với vẻ u oán, chút trách móc.
Khương Thăng Nguyệt vẫn mỉm lịch sự, như thể thấy gì cả.
"Bọn họ thứ gì đó mang , thấy căn nhà đều là đồ đạc tự mang mà."
Chu Càn cau mày, nghiến răng, theo bản năng mắng . Thấy khuôn mặt lịch sự của Khương Thăng Nguyệt, vẫn nhịn xuống.
"Bọn họ cái rắm gì chứ, lúc đó thông báo cho bọn họ cút , thà rằng tháo cả bóng đèn, sàn nhà . Chính là thấy thương nên đến cướp vật tư."
"Khương Ức Mai đó còn bán đồ ăn mạng, đoán chừng sớm hết lương thực ."
Khương Thăng Nguyệt gật đầu, cô chuyện . Nhật ký mạng của Khương Ức Mai đều ghi. Cô đ.á.n.h giá cách bố trí phòng khách, món đồ nào cô quen thuộc, tuy đồ đạc đắt tiền, nhưng đều giản dị và thực dụng, em họ sống cẩn thận.
Tuyền Lê
"Bọn họ chắc chắn Tiểu Mộng hôm nay tìm vật tư . Chuyện những nhóm khu dân cư đều . Bọn họ lẽ tìm vật tư trở về nên tìm cớ để cướp vật tư."
Khương Thăng Nguyệt suy nghĩ mỉm đầy ẩn ý. Cô gật đầu tỏ ý hiểu chuyện. Đứng dậy tìm Chu Ỷ Mộng, đang thu dọn đồ đạc trong phòng ngủ.