Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Năm tháng nhớ em - Chương 51

Cập nhật lúc: 2024-08-05 17:46:02
Lượt xem: 42

Chương 51

Cô được Diệp Tư Thần được đến bệnh viện nhanh nhất có thể, hôm nay cuối tuần nên bệnh viện chỉ có bác sĩ trực ban hoặc chỉ có y tá. 

 

Cũng sẽ không có bác sĩ nhiều như ngày thường nếu có trường hợp đặc biệt thì mới cần gọi bác sĩ đến hỗ trợ bất kỳ tính huống nào. 

 

Cảm mơn các bạn đã đọc truyện của bé Ú rất nhiều ạ, bấm theo dõi mình để được đọc truyện mới nhất ạ 🥰🥰🥰

Bởi vậy nên bác sĩ nào cũng sẽ luôn có tinh thần trách nhiệm trên vai mình, luôn nhận được cuộc gọi của bệnh viện thì phải lập tức đến bệnh viện nhanh nhất có thểtrong mọi tình huống vì bệnh nhân đang ở phẫu thuật đợi bác sĩ đến dành lấy sinh m.ạng từ tử thần.

 

Sau khi đến bệnh viện cô lập tức chạy đến khu cấp cứu ở tầng trệt. 

 

Y tá thấy cô đến thì báo tình hình của bệnh nhân trong phòng phẫu thuật và có thể tiến hành làm phẫu thuật ngay. 

 

Diệp Tư Thần thấy cô đã vào bệnh viện thì lại đi ngược lại về nhà mang cơm đến, đợi cô làm xong việc thì sẽ có thể ăn ngay lập tức sẽ không bị đói. 

 

………

Ngay lúc này đã là nửa đêm nhưng ở tầng cao nhất của tòa nhà tại New York lại sáng đèn. 

 

Người phụ nữ cúi người đưa tập hồ sơ cho người ngồi trước máy tính. Đứng thẳng người nhẹ nhàng nói bằng tiếng trung:" Thưa thiếu gia, đây là bằng tốt nghiệp và bằng thạc sĩ của tiểu thư tôi đã mang về theo lời của thiếu gia  rồi ạ"

 

Sống mũi cao thẳng có thêm một cặp kính vọng màu trắng trên khuôn mặt lạnh lùng  của người đàn ông ngồi trước máy tính, làm tăng thêm vẻ lạnh lùng vốn có của người đàn ông. 

 

Người đàn ông xem tấm bằng trên bàn lại vô thức chạm vào khuôn mặt điềm đạm của người con gái trong ảnh. 

 

" Đi chuẩn bị tháng sau về nước đón tiểu thư" 

 

" vâng, thiếu gia" 

Người phụ nữ nhận được lệnh thì nhanh chóng đi ra khỏi phòng. 

 

Người đàn ông cầm lên tấm hình để bàn ở bên cạnh len xem rồi nhẹ giọng nói với tấm ảnh:" Tôi đã sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện rồi,  em sẽ quay lại với tôi mà phải không" 

 

……………

 

Ngoài khu vực phòng cấp cứu người nhà bệnh nhân đã ngồi đợi 10 tiếng nhưng vẫn không thấy dấu hiệu đèn màu đỏ trên cánh cửa tắt đi. 

 

Đúng lúc đèn vừa tắt thì cô mở cửa bước ra vừa giơ tay tháo khẩu trang trên mặt xuống. 

 

" bác sĩ con trai tôi thế nào rồi" 

 

" Ca phẫu thuật rất thành công, bệnh nhân đã được đưa đến phòng chăm sóc đặc biệt rồi" 

 

" cảm ơn bác sĩ  cảm ơn "

 

" cảm ơn bác sĩ" 

 

" được rồi, hai người đến đó chỉ có thể ở ngoài quan sát và sau 8 tiếng nữa bệnh nhân sẽ tỉnh lại thì có thể vào thăm. "

 

Nói rồi y tá đưa người nhà bệnh nhân đi về hướng khác. Cô bước nhanh lại ghế gần đó mệt mỏi nhắm mắt dựa vào tường. 

 

" vất vả rồi, bác sĩ Trần" 

 

Cô mở mắt ra nhìn người trước mặt đang ôn nhu mỉm cười nhìn cô. 

 

" sao cậu ở đây" 

 

" Tôi mang cậu đến cho cậu" Anh nói xong giơ tay cầm túi giữ nhiệt đến trước mặt cô. 

 

" vậy đợi tôi đi thay đồ " 

 

Sau khi cô thay bộ đồ màu xanh ra rồi thì hai người cùng nhau lên phòng làm việc của cô.

 

Cô vào phòng giơ tay bật đèn rồi đi vào bàn làm việc mở máy tính. Cô nhẹ giọng nói:" cậu để đó đi lát nữa tôi sẽ ăn sau" 

 

Diệp Tư Thần nhíu mày đứng trước bàn nhìn cô:" cậu không đói à" 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nam-thang-nho-em/chuong-51.html.]

 

Cô gật đầu nhưng đôi tay lại múa trên bàn phím không dừng, :" tôi phải viết báo cáo" 

.Diệp Tư Thần thở dài rồi đi lại bàn trà mở túi ra lấy những hộp đồ ăn ra sẵn. 

 

Cô nghe mùi thơm thì dừng động tác nhìn về hướng mùi thơm đang bay về phía cô. 

 

Cô không thể kháng cự được với sức hấp dẫn trước đồ ăn ngon mà lại vừa thơm như vậy.

 

Cô ngồi xuống lại thấy có hai phần cơm thì liền nhìn anh hỏi:" cậu chưa ăn sao" 

 

Diệp Tư Thần đưa chén canh cho cô nói :" chẳng phải đang ăn sao"

 

Cô vẫn nhìn chằm chằm anh nhưng lại thấy trong anh có bóng người khác. 

 

Lúc cô vừa đi thực tập đến tối muộn sẽ có người đem đồ ăn đến đợi cô cùng ăn rồi lại nói về ca phẫu thuật. 

 

Người đó cũng làm bác sĩ nhưng lại hơn cô 3 tuổi và là người điều trị cho cô và chính người đó đã tự tay dẫn dắt cô trong những năm tháng đó. Nhưng bây giờ lại không có người đó bên cạnh nữa.  

 

Diệp Tư Thần thấy cô nhìn mình rất kì lạ trong ánh mắt trong cô nhìn anh như đang nhìn một người khác vậy. 

 

Diệp Tư Thần gắp đồ ăn vào chén dưới bàn nhẹ giọng nói :" Lam Chi, cậu sao vậy" 

 

Cô thu hồi lại những hồi tưởng rồi lắc đầu nhìn anh :" không sao," 

 

" vậy mau ăn đi, đồ ăn sắp nguội rồi" 

 

Ăn xong cô lại ngồi vào bàn tiếp tục viết báo cáo đang dang dở của mình. Lúc cô viết xong, mệt mỏi xoay cổ thì lại thấy Diệp Tư Thần đang ngồi ở bàn trà cũng làm việc. 

 

Cô nhẹ giọng hỏi :" sao cậu chưa về nữa " 

 

Diệp Tư Thần nghe cô hỏi thì ngước mặt nhìn cô :" cậu xong rồi à" 

 

" đúng vậy,"

 

" vậy về thôi, trễ rồi"

 

" cậu đợi tôi sao" 

 

" đúng vậy, đợi đưa cậu về nhà" 

 

" lần sau cậu cứ kệ tôi đi, tôi có thể tự về được"

 

 

Diệp Tư Thần dừng lại nhìn cô đang đi về phía thang máy. anh lạnh lùng nói:" tôi hứa với bà sẽ chăm sóc cậu" 

 

Cô nhìn anh gật đầu nói :" tôi biết, nhưng tôi không cần cậu lo" 

 

Anh không nói gì với cô nhưng sắc mặt rất tệ cũng không nhìn cô nữa. 

 

Hai người cùng nhau đi về nhà cũng không nói thêm lời nào nữa. Sau khi tới dưới chung cư thì cô quay lại cảm ơn anh rồi xuống xe đi lên nhà. 

 

Anh nhìn cô vào thang máy thì lấy gói thuốc trong túi áo ra hút một điếu cho làm giảm cảm giác khó chịu này. 

 

Anh nhìn thấy căn của cô sáng đèn thì lái xe đi nhưng không đi quá xa chỉ dừng ở ngay cổng chung cư rồi lại hút thuốc tiếp tục. 

 

Anh không biết tại sao cô lại như vậy chẳng phải buổi sáng vẫn tốt sao, đến buổi tối lúc ăn cơm xong lại thành ra như vậy. 

 

" Tại sao em không cho tôi bước lại gần em thêm một chút chứ." 

 

 

 

 

Loading...