Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Năm tháng nhớ em - Chương 36

Cập nhật lúc: 2024-07-23 20:23:14
Lượt xem: 53

Chương 36

Cô không biết mình đã ngồi thẫn thờ nhìn ra cửa sổ bao lâu cho đến khi có tiếng mở cửa vang lên lần nữa. 

Cảm mơn các bạn đã đọc truyện của bé Ú rất nhiều ạ, bấm theo dõi mình để được đọc truyện mới nhất ạ 🥰🥰🥰

 

Cô cứ tưởng là y tá vào nên không quay lại nhìn nhưng cảm thấy có ánh mắt cứ nhìn mình chằm chằm kho chịu nổi cô quay đầu lại nhìn xem là ai. 

 

Cô nhíu mày nhìn Diệp Tư Thần hỏi:" Sao cậu ở đây" 

 

Diệp Tư Thần thấy cô lên tiếng thì đem hộp cháo vừa mua đến trước mặt, điềm tĩnh nói:" Tôi mua cháo cho cậu" 

 

Cô thấy anh cầm hộp cháo thịt bằm còn có ít hành lá thì ngạc nhiên nhìn chằm chằm anh. 

 

Diệp Tư Thần thấy cô nhìn mình hai mắt lại đỏ sắp khóc thì giật mình lo lắng hỏi:" cậu làm sao vậy, không thích ăn sao" 

 

Cô thấy anh định đóng nắp cháo lại thì lắc đầu nói:" không phải" 

 

Diệp Tư Thần thở phào nhẹ nhõm đưa khăn giấy cho cô:" Tôi thấy cậu không ăn cháo hải sản của bà cậu mau nên tôi mới mua cái này " 

 

Cô cứ nhìn hộp cháo trên tay anh, nhẹ giọng nói:" Tôi có thể ăn rồi không"

 

Diệp Tư Thần thấy cô cứ nhìn hộp cháo không rời mắt liền hơi cong môi nhẹ dịu dàng nhìn cô :" Tôi đ.út cậu ăn"

 

Cô nhìn anh gật đầu:" làm phiền cậu rồi" 

 

Diệp Tư Thần cười nhẹ nói:" cậu đang là bệnh nhân, cần phải được chăm sóc " 

 

Cô không nói gì anh cũng không nói chuyện chỉ tập trung đút từng muỗng cháo cho cô, cô ăn rất nhanh và anh thấy vẻ dịu dàng trên khuôn mặt của cô anh chưa từng thấy qua nên nhất thời hơi mất tập trung. 

 

Sau khi cô ăn xong thì đã không còn vẻ mệt mỏi nữa nhưng lại không cảm thấy buồn ngủ chỉ nằm nhìn trần nhà. 

 

Diệp Tư Thần thấy cô vẫn chưa ngủ thì lên tiếng nhắc nhở :" Trễ rồi cậu ngủ sớm đi" 

 

Cô nhìn anh có vẻ không có ý định ra về thì hỏi:' cậu không về sao" 

 

Diệp Tư Thần ngồi xuống ghế bên cạnh giường cô :" tối nay tôi ở lại với cậu" 

 

Cô định từ chối nhưng thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh thì đành gật đầu không lên tiếng phản đối nữa. 

 

Diệp Tư Thần nhìn cô hỏi:" cậu định xuất ngoại sao" 

 

Cô không nhìn anh, trả lời :" đã từng có ý định" 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nam-thang-nho-em/chuong-36.html.]

Diệp Tư Thần nhíu mày hỏi :" đã từng?"

 

Cô không trả lời mà quay lại nhìn anh hỏi:" tại sao cậu biết" 

 

Diệp Tư Thần dựa vào ghế nhàn nhạt nói:' hôm đó ở quán cafe tình cờ nghe được" 

 

Cô gật đầu thu hồi tầm mắt, giải thích :" khả năng điều trị  khá thấp" 

 

Diệp Tư Thần gật đầu nói:" vậy cậu định từ bỏ sao" 

 

Cô không trả lời chỉ tập trung nhìn trần nhà, cô không biết trả lời câu hỏi này. Cô thật sự từ bỏ ước mơ theo đuổi suốt bao nhiêu năm nay sao, nhưng cô thật sự không cam tâm.

 

Diệp Tư Thần có thể đoán được sự im lặng này của cô, anh nhẹ giọng nói:" chẳng phải chỉ là khá thấp thôi sao, vẫn còn cơ hội mà nếu cậu kiên trì thì nhất định sẽ khỏi thôi" 

 

Cô vẫn không trả lời câu hỏi đó, mà lại nói chuyện khác:" Từng khi  hiểu chuyện tôi đã muốn trở thành người giống ba mẹ có thể cứu người và lúc đó tôi có thể cứu được người thì ba mẹ cũng sẽ tự hào về tôi như tôi tự hào về họ vậy. Nhưng tôi không làm được" 

 

Diệp Tư Thần lặng lẽ nghe cô nói nhưng anh cảm thấy khó chịu khi nghe cô nói rất bình tĩnh như đang nói chuyện của người khác chứ không phải chuyện của mình vậy. 

 

Cô bình tĩnh nói tiếp:" Xảy ra chuyện đó, bác sĩ đã nói tay tôi không có vấn đề gì cả nhưng tôi vẫn không có cảm giác gì, tôi thậm chí không thể cầm nổi cái muỗng ăn cơm. Ba mẹ đã đưa tôi khám rất nhiều chỗ thì cũng có kết quả" 

 

Diệp Tư Thần không nghe cô nói tiếp nữa, lên tiếng hỏi:" kết quả làm sao" 

 

Cô cười nhạt nói:" do vấn đề về tâm lý" 

 

Diệp Tư Thần hơi ngạc nhiên không ngờ lại do tâm lý chứ không phải lí do khác. 

 

Cô tiếp tục nói:" Trong 2 năm điều trị tâm lý tôi vẫn không thể bình thường trở lại,lúc tôi định gặp bác sĩ đề nghị có thể cho tôi dùng thuốc hỗ trợ không, nhưng lại nhận được tin   tai nạn xe của bọn họ" 

 

Diệp Tư Thần định giơ tay xoa đầu cô an ủi nhưng anh không dám, anh dịu dàng nói:" hiện tại không sao rồi, họ ở thiên đường nhất định sẽ luôn dõi theo cậu và luôn ở bên cậu bất kỳ nơi nào" 

 

Cô lạnh nhạt nói :" cậu không cần an ủi tôi, tự tôi có thể khống chế được cảm xúc của mình, đã không còn ai ảnh hưởng đến cảm xúc của tôi nữa" 

 

Diệp Tư Thần không trả lời mà giục cô đi ngủ sớm, còn anh đi ra ngoài hóng gió một lát sẽ vào. 

 

Cô cũng cảm thấy buồn ngủ nên cũng nhắm mắt ngủ không quan tâm có ai ở lại hay không, đối với cô đã không còn quan trọng nữa. 

 

Diệp Tư Thần ngồi ở hành lang nhìn chằm chằm vào cửa phòng bệnh, anh không biết tại sao lại khó chịu như vậy khi nghe cô nói chuyện, lúc không biết thì lại muốn biết lý do nhưng bây giờ biết rồi lại cảm giác khó chịu xen lẫn buồn bã như vậy. 

 

 

 

 

 

Loading...