Nam nữ phụ sao phải bồi nam nữ chính? Chi bằng ta về với nhau. - Chương 42: Thẩm Tra Chính Trị
Cập nhật lúc: 2024-05-04 20:50:43
Lượt xem: 6,067
Nhà họ Lục không mắng bác gái Lục, đó là thứ đáng giá hơn ba nghìn tệ, ai có thể không rung động.
Bác trai Lục nói: “Dạo này bà im ắng chút đi!”
Khoảng thời gian này nhà họ vẫn luôn ở đầu ngọn sóng.
Bác gái Lục trải qua chuyện này cũng thành thật hơn không ít.
Lục Kiều lại có chút không vui, nói với bác trai: “Đều là vì Lục Ngọc, nếu không trong nhà sẽ không ầm ĩ thành thế này!”
Bác trai Lục có hơi thiếu kiên nhẫn, đập mạnh đũa xuống bàn, cơm cũng không ăn nữa, trực tiếp xoay người đi ra ngoài.
Cũng thật trùng hợp, ông ta ra ngoài chẳng bao lâu liền thấy Phó Cầm Duy tan làm, Lục Ngọc giặt đồ xong đi về, Phó Cầm Duy xách đồ giúp cô.
Xung quanh còn có người nói: “Ây dô, cặp vợ chồng mới này thật ân ái!”
“Chứ gì nữa, lúc chúng ta còn trẻ, có khi nào chồng xách đồ giúp chúng ta đâu?”
“Đừng nói xách đồ, đêm đầu tiên sau khi sinh con còn phải làm việc!”
Nói Lục Ngọc đã rơi vào trong ổ phúc, Phó Cầm Duy biết thương vợ, lại là sinh viên đại học, sau này chắc chắn sẽ không tệ.
Bác trai Lục ở bên cạnh nhìn đến mất tự nhiên.
Dạo này rất nhiều người đều đang chê cười Lục Kiều nhà ông ta, đẩy mối hôn sự tốt như vậy ra ngoài, bác trai Lục cũng nghiến nát răng, nuốt vào trong bụng.
Ông ta thấy Phó Cầm Duy có hơi gai mắt: “Tính khí của cậu tốt thật đó, ở trong thôn, đàn ông vẫn phải có chút khí khái nam tử hán!”
Không đợi Phó Cầm Duy lên tiếng, người bên cạnh đã nói: “Cái gì gọi là khí khái nam tử hán?”
Ông ta đen mặt: “Con nhỏ này, bác cũng chỉ là tán gẫu, sao lại không biết đùa như vậy chứ?”
Nói xong, ông ta còn thẹn quá hóa giận xoay người định đi vào.
Lục Ngọc thấy ông ta quạt gió thổi lửa, không phải người tốt, cố ý nói to với Phó Cầm Duy: “Này, vừa nãy anh nói cái gì mà ai thẩm tra chính trị không qua?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nam-nu-phu-sao-phai-boi-nam-nu-chinh-chi-bang-ta-ve-voi-nhau/chuong-42-tham-tra-chinh-tri.html.]
Người bên cạnh hỏi: “Cái gì gọi là thẩm tra chính trị?”
Lục Ngọc giải thích: “Thẩm tra chính trị chính là muốn đi đăng ký thi một số đơn vị cơ quan, xưởng doanh nghiệp nhà nước đều sẽ điều tra các thế hệ trong nhà làm gì làm gì, nếu thành phần tốt thì có thể tham gia thi, thành phần không tốt thì chỉ có thể bị loại!”
Mọi người như hiểu như không, bác trai ở phía trước thoáng sợ hãi, hiện giờ người cần thẩm tra chính trị chỉ có ông ta, ông ta đăng ký thi văn chức ở huyện thành, lẽ nào nói chuyện này có biến cố?
Không màng tức giận với người khác, trực tiếp đến văn phòng của trưởng thôn.
Trưởng thôn đang đọc báo tuần trước, ông ta vừa vào đã vội nói: “Trưởng thôn, chuyện đó của tôi có thư chưa?”
Trưởng thôn kéo hộc tủ ra, lấy ra một bức thư, đưa cho ông ta: “Anh tự xem đi!”
Bác trai Lục mở ra xem: “Không thể nào, tôi là tám đời bần nông!”
Trong thư nghiễm nhiên viết mấy chữ to màu đỏ, trượt thẩm tra chính trị, ông ta có chút khó tin.
Một khi ông ta đến huyện thành, lương nhiều còn có các loại phúc lợi, nếu làm tốt, cả nhà đều có thể chuyển tới huyện thành sống, vì chuyện này, ông ta đã nhờ vả không ít người.
Trưởng thôn nói: “Vậy cũng hết cách.”
Bác trai cầu xin trưởng thôn: “Chú nói tôi biết rốt cuộc là xảy ra vấn đề ở đâu?” Ông ta nghĩ mãi không thông.
Trưởng thôn nhìn dáng vẻ chấp mê bất ngộ của ông ta, nói: “Bình thường đã bảo anh quản tốt gia đình, anh xem thử dạo này đã xảy ra những chuyện gì, toàn bộ đều là họa do vợ anh gây ra.”
Trước là tìm người gả thay con gái, sau lại là giấu giếm đồ.
Bác trai Lục lập tức ngồi ngây người trên ghế, đầu óc trống trơn, hai ba tháng cố gắng cứ như vậy mà tan thành bọt biển, ông ta nào cam tâm?
Trước đây ông ta còn nghĩ đợi ông ta thi đỗ văn chức huyện thành, sau này sẽ đi tìm nhà họ Phó tính sổ, cho họ biết ông ta lợi hại cỡ nào.
Ông ta không nói nên lời nữa!
Xong hết rồi, sao lại như vậy chứ?
Con gái ông ta không gả đi được, vợ cũng không chiếm được một xu hời nào, vòng vàng bị thu đi, để lại tiền án, kế hoạch muốn đăng ký thi của ông ta cũng bay biến.
Anan
Trong lòng ngập tràn hối hận nhưng không biết nói với ai, sắc mặt tái nhợt, một khi chuyện này truyền ra, đủ cho người trong thôn cười nhạo mấy năm.