Nam Nữ Phụ Không Cần Làm Nền, Chi Bằng Kết Đôi Cùng Nhau - Chương 352

Cập nhật lúc: 2025-09-23 10:25:24
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phó Cầm Duy mỉm : “Ừm, cũng đợi lâu lắm! Mau ăn .” Những món đều là những món Lục Ngọc thích ăn hàng ngày.

Nàng chỉ ăn qua loa vài miếng.

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Mấy ngày nay, ăn uống bên ngoài luôn thoải mái, vẫn là ở nhà dễ chịu hơn.

Phó Cầm Duy hỏi: “Thế nào, chuyến vui chứ?”

Lục Ngọc gật đầu: “Cũng , chỗ thế nào ?”

Phó Cầm Duy bình thường vốn nghiêm túc, chín chắn, nhưng thích trò chuyện cùng Lục Ngọc.

Anh : “Mấy ngày nay nhờ khẩu vị mà chúng nhận một đơn đặt hàng từ bên ngoài.” Điều đối với họ mà là vô cùng mới lạ.

Bán hơn mười thùng, mỗi thùng một trăm cái. Cũng coi như là một khởi đầu .

Lục Ngọc : “Cũng bây giờ nuôi Phó Chi thế nào .” Lục Ngọc vẫn nhớ bà .

Lục Ngọc ngoài cùng đoàn thể, về theo lịch trình chung, thể riêng . nghĩ , bà cũng hơn hai mươi năm về quê .

Nghĩ đến cũng thấy nhiều việc .

Phó Cầm Duy : “Công việc của bằng đồng chí Lục Ngọc, nhất định sẽ cố gắng đuổi theo!”

Lục Ngọc nhướng mày: “Vậy tiếp tục cố gắng nhé.” Hai chuyện khách sáo với , đó bật .

Lục Ngọc ăn cơm xong, tắm rửa qua loa liền buồn ngủ, lên giường ngủ , cô thức trắng cả đêm .

Chỉ là Lục Ngọc ngủ nửa giấc thì cảm thấy thứ gì đó ấm nóng đang chen chúc cô.

Lục Ngọc mơ màng mở mắt, hôm qua quá mệt mỏi, đặt đầu lên gối là ngủ , buổi sáng mở mắt liền thấy con trai lớn xinh đang chơi đùa.

Tiểu Tích Niên mấy ngày gặp , chút ấm ức, thấy Lục Ngọc liền sức “ư hử”.

Lục Ngọc thấy bảo bối nhà cũng vui, liền hôn hít, áp má các kiểu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nam-nu-phu-khong-can-lam-nen-chi-bang-ket-doi-cung-nhau/chuong-352.html.]

Phó Cầm Duy một tay chống đầu, vợ và con trai tương tác qua , khóe miệng mang theo ý dịu dàng.

Tiểu Tích Niên nhà họ, ai ai cũng yêu quý, bình thường nhóc vẫn kiêu ngạo, từng chủ động lấy lòng ai như .

Bây giờ thấy , ngược nhiệt tình, đánh thức Lục Ngọc dậy.

Lục Ngọc dậy ôm con lòng, Tiểu Tích Niên tít mắt.

Cô xoa gương mặt bụ bẫm của con trai, ba ngày gặp, Tiểu Tích Niên béo lên một vòng: “Con còn béo như nữa sẽ bế nổi .”

Tiểu Tích Niên dường như hiểu, bất mãn hừ một tiếng.

Thằng bé mới mấy ngày tuổi, biểu cảm mặt vẫn phong phú. Lục Ngọc nhịn xoa mặt con trai.

Ôm lòng nựng nịu một lúc.

Cậu bé ngoan ngoãn, mặc cho Lục Ngọc gì cũng chút nào.

Cơ thể nhỏ nhắn thơm mùi sữa, gắng sức dựa Lục Ngọc, ba ngày gặp khiến nhớ vô cùng.

Lục Ngọc chơi với con trai một lúc, đó với Phó Cầm Duy: “Hôm nay cần ?”

Phó Cầm Duy : “Không cần!” Xưởng bận rộn đến thế, cộng thêm mấy ngày gặp Lục Ngọc, bây giờ xin nghỉ một ngày, Lưu Bàng sẽ lên .

Phó Cầm Duy mới sáng thấy tiếng con trai ư ư, bồng nhóc tới, nhóc tự tìm .

Lục Ngọc bế con trai, cho Tiểu Tích Niên một bộ y phục mới. Quần áo của bé giờ đây nhiều hơn hẳn so với những đứa trẻ cùng trang lứa, thêm phần khôi ngô tuấn tú, trông Tiểu Tích Niên càng thêm phần tinh .

Buổi sáng, Lục Ngọc cho con trai b.ú sữa. Sau đó, cô bế con trai ngoài dạo chơi, thời tiết bên ngoài cũng vô cùng tươi .

Phó Cầm Duy lo Lục Ngọc mệt mỏi, bởi lẽ bé mập mạp cũng khá nặng cân. Nhìn dáng vẻ hiện tại của Tiểu Tích Niên, nào ai ngờ lúc mới chào đời, nhóc chỉ vỏn vẹn hơn hai ký, giờ đây trở nên bụ bẫm đáng yêu như .

Phó Cầm Duy ôm Tiểu Tích Niên lòng, bé ngoan ngoãn yên. Chỉ điều, đôi mắt tròn xoe của bé vẫn luôn dõi theo Lục Ngọc. Hai khỏi nhà, Lục Ngọc đến ủy ban thôn . Từ xa vọng tiếng vui vẻ của trưởng thôn. Lục Ngọc bước , cất lời hỏi: “Có chuyện gì mà vui vẻ ạ?”

Trưởng thôn thấy Lục Ngọc, càng thêm phấn khích, ông : “Lần các cô lập một kỳ công lớn đó! Ngay cả huyện cũng đặc biệt khen thưởng cho các cô.” Ông quen trong huyện báo , huyện ý định phát tiền thưởng cho Lục Ngọc. Trước đây, họ chỉ phát bằng khen mà thôi. , một bằng khen dường như đủ để bày tỏ sự đóng góp to lớn của cô. Nghe , họ phát cho Lục Ngọc hai mươi tệ, trưởng thôn giấu giếm mà .

 

Loading...