Lưu Bàng tham gia cuộc rượu, chỉ tập trung ăn uống. Cơm, thịt xiên nướng, ngay cả cháo trắng bình thường cũng húp tới bốn năm bát. Đến khi thực sự ăn nổi nữa, mới rời , trông bộ dạng vẻ dọn cả nhà Lục Ngọc về ở cạnh.
Cha Lục vốn là thật thà, phần nhút nhát trong thôn, thêm việc con trai nối dõi, nên vốn ai coi trọng, càng đừng đến việc ai đó mời ông uống rượu. Giờ đây, nhiều thanh niên như cùng uống rượu với ông, ông cảm thấy vô cùng vui vẻ. Lại thêm cả con rể là Phó Cầm Duy ở đây, ông càng uống càng phấn chấn, bất cẩn mà uống nhiều.
Lục Ngọc định tới khuyên can. Tiêu Thái Liên giữ tay cô : “Bọn họ thích uống thì cứ để họ uống!” Sau đó, bà kéo Lục Ngọc sang một bên, móc trong túi năm tệ, : “Mẹ thế đủ, nhưng chỉ mang từng thôi, con cầm lấy .”
Tiêu Thái Liên cảm thấy nhà họ mới ở riêng, Phó Cầm Duy mới từ chức, giảm tránh là tự chủ lập nghiệp, nhưng thực tế xưởng vẫn chỉ là cái vỏ rỗng, thể nào tùy tiện chi tiêu như . Lục Ngọc mới mua đồ cho bà, còn mời ăn thịt, dù ít dù nhiều cũng nên bồi đắp một chút. Năm tệ tuy mua nhiều thịt như , nhưng đối với thuộc thế hệ của Tiêu Thái Liên mà , đó là một khoản tiền nhỏ. Nếu là bà, bà cũng nỡ lấy nhiều thịt như ăn một bữa.
Lục Ngọc : “Không , tiền bạc sinh là để chi tiêu. Hơn nữa, ăn uống vui vẻ tính là lãng phí, sống cho hiện tại.” Câu tuy đó cách đây hai mươi năm, từng ai , nhưng giờ thấy lý.
lúc đó, chị hai Phó tới, câu , liền : “Chẳng trách trưởng thôn thích tìm em chuyện, đúng là học thức.” Chị cũng suy nghĩ giống Tiêu Thái Liên, cũng bồi đắp chút tiền. Lục Ngọc kiên quyết nhận.
Trước đây Tiêu Thái Liên là một kỹ tính, giờ đây bà cũng dần thích chi tiêu cho ăn uống hơn. Sau khi phát hiện cả nhà ăn ngon, uống , tóc mấy đứa cháu đều bóng mượt, nhà ai nấy đều mặt mày hồng hào, cho dù , ngoài cũng thể thấy rõ ràng là họ đang sống . Trước đây, khi tiền thì giấu giếm, giờ đây tiền thì che giấu, nhưng trong thôn vẫn đánh giá cao họ.
Tiêu Thái Liên thở dài cảm khái: “Đời của chỉ vì mấy đứa con mà sống, chỉ cần các con đều thì mãn nguyện . Sau , chúng ăn gì thì cứ ăn nấy thôi.” Tư tưởng đổi dễ dàng, nhưng khi chồng tiếp xúc với Lục Ngọc nhiều hơn, bà cũng dần dần tiến bộ theo.
Bữa cơm kết thúc, cả khách và chủ đều vui vẻ, hài lòng. Sau khi ăn xong, Lục Ngọc định bắt tay dọn dẹp, nhưng mấy chị dâu vội vàng hết thứ cho cô. Mọi còn : “Em mời khách thì bọn chị cũng thể ăn , chút việc còn thể tự tin hơn một chút!” Lục Ngọc : “Sao ? Mọi đều là một nhà mà.”
Sau khi dọn dẹp xong xuôi thứ, ai nấy đều nhanh nhẹn thu dọn đồ đạc, ai về nhà nấy trong sự mãn nguyện. No căng bụng, về đến nhà là thể ngủ , đây mới gọi là cuộc sống tươi .
Trong nhà Lục Ngọc, than cháy ấm áp. Sau khi dọn dẹp xong, Lục Ngọc giường, chẳng lâu Phó Cầm Duy cũng tới, ôm chặt lấy Lục Ngọc. Lục Ngọc lấy sợi dây chuyền lam bảo thạch giấu trong n.g.ự.c , cô mang nó cả ngày hôm nay mà hề tháo xuống, càng cô càng cảm thấy yêu thích. Lục Ngọc tựa lòng Phó Cầm Duy. Phó Cầm Duy hỏi: “Mệt chứ!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nam-nu-phu-khong-can-lam-nen-chi-bang-ket-doi-cung-nhau/chuong-330.html.]
Lục Ngọc khẽ hừ một tiếng, đúng là mệt mỏi. Trước đây khi bận rộn, cô cảm thấy gì, nhưng nay nhàn rỗi sinh cảm giác uể oải khắp .
Phó Cầm Duy nhẹ nhàng xoa bóp vai cho cô. Lục Ngọc cảm thấy vô cùng thoải mái, chẳng mấy chốc, tiếng thở đều đều vang lên, cô .
Phó Cầm Duy ngẩn , thấy Lục Ngọc cứ thế chìm giấc ngủ, hề chút đề phòng nào.
Anh nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, mượn ánh đèn ngắm gương mặt cô, kìm mà hôn lên má cô.
Sau đó đắp chăn cẩn thận cho cô, cũng xuống bên cạnh.
Anh chỉ cảm thấy, hạnh phúc lớn nhất đời lẽ chỉ .
Ếch Ngồi Đáy Nồi
…
Anan
Chớp mắt đến Tết, năm nay thật đặc biệt, đều tụ tập về nhà Lục Ngọc đón Tết.
Hơn nữa, bàn bạc từ , để Lục Ngọc chi bất cứ thứ gì, cũng để cô nấu nướng, tất cả việc đều do tự tay .